Giao diện mới của VnDoc Pro: Dễ sử dụng hơn - chỉ tập trung vào lớp bạn quan tâm. Vui lòng chọn lớp mà bạn quan tâm: Lưu và trải nghiệm
Nguyễn Lan Văn học

Trải nghiệm của bản thân, hãy kể lại một câu chuyện để lại trong em

lòng biết ơn sâu sắc (mọi người ơi giúp mk được ko ak yêu cầu bài văn là 4 mặt giấy ạ)

6
6 Câu trả lời
  • Bánh Tét
    Bánh Tét

    Nếu một người không biết ơn những gì anh ta đang có thì anh ta cũng sẽ không có một cơ hội để được biết ơn những gì sẽ nhận được” (Frank A.Clark). Cho đến bây giờ, khi đã trở thành học sinh lớp 6, tôi vẫn không thể nào quên được kỉ niệm về buổi đi thi Học sinh giỏi năm lớp 5 - một kỉ niệm giúp tôi nhận ra bài học về lòng biết ơn đối với bố mẹ, những người đã sinh thành ra mình và luôn luôn yêu thương mình vô điều kiện.

    Câu chuyện xảy ra vào năm lớp 5, năm học cuối cấp 1 của tôi. Tôi tham gia đội tuyển Học sinh giỏi Văn của thành phố và được chọn đi thi Học sinh giỏi tỉnh. Kì thi nhiều khó khăn, thử thách khiến tôi dồn toàn tâm toàn sức vào việc học, đọc sách, luyện viết, nhiều khi đến quên cả ăn, ngủ. Bố mẹ rất lo lắng và chăm sóc tôi từng chút một. Nhưng đến ngày thi, vốn bản tính ương bướng, muốn chứng tỏ “bản lĩnh cứng cỏi” của mình cũng như không muốn bố mẹ phải lo lắng, tôi đã nói với bố mẹ: “Hôm nay con tự đạp xe đi thi. Bố mẹ không cần chở con đi, cũng không được đi theo con đâu đấy!”. Mặc dù không muốn nhưng để tôi yên tâm, bố mẹ đành gật đầu đồng ý. Tôi đạp xe đến trường thi với sự tự tin và quyết tâm đạt kết quả thật cao. Còn 10 phút nữa là đến giờ vào phòng thi, tôi mở cặp thì hoảng hốt nhận ra, tôi đã quên thẻ dự thi ở nhà và trong cặp cũng chỉ có duy nhất một cái bút máy mực tím.

    “Làm thế nào bây giờ? Điện thoại thì không có để gọi về báo cho bố mẹ, mà để xe đạp về nhà thì mất ít nhất 20 phút cả đi lẫn về”. Tôi cuống cả lên và suýt bật khóc. Không còn cách nào khác, tôi lấy xe dắt vội ra cổng để quay về nhà.

    Ra đến cổng, tôi sững người khi thấy bố mẹ đang dựng xe ở cổng trường, mắt nhìn vào trong đầy lo lắng. Hóa ra, bố mẹ đã âm thầm đạp xe đi theo tôi từ lúc nào mà tôi không biết. Bố lấy thẻ dự thi đưa cho tôi, còn mẹ dúi vào tay tôi hai chiếc bút máy mới màu mực tím. Thấy tôi suýt òa khóc, mẹ dịu dàng ôm tôi, xoa đầu tôi và nói: “Con vào nhanh đi không muộn giờ. Cố gắng làm bài tốt con nhé!”. Tôi chỉ kịp đáp: “Vâng ạ!”, rồi nhanh chóng dắt xe vào chỗ gửi và chạy vào phòng thi.

    Kì thi Học sinh giỏi lớp 5 toàn tỉnh năm đó, tôi được giải Nhì. Khi biết kết quả, tôi sung sướng về nhà thật nhanh và khoe với bố mẹ. Bố mẹ cũng không giấu được niềm hạnh phúc trên gương mặt tỏa rạng nét cười. Tôi bẽn lẽn ôm lấy bố mẹ và nói: “Con xin lỗi vì hôm đi thi đã làm bố mẹ buồn. May mà bố mẹ vẫn đi theo con. Kết quả này là quà tặng của con dành cho bố mẹ”. Nhìn thấy nụ cười ấm áp trên môi bố và giọt nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt mẹ, lòng tôi dịu lại và thấy thật bình yên!

    Với tôi, bố mẹ là những người cao quý, vĩ đại nhất, không phải bởi họ đã làm những điều lớn lao, mà họ vĩ đại từ chính những điều giản dị, những hi sinh lặng lẽ và tình yêu vô hạn cho tôi. Mỗi khi nhớ đến kỉ niệm xưa, lòng tôi lại rưng rưng xúc động. Tôi thầm hứa với lòng mình sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc và không quên đền đáp công ơn trời bể của cha mẹ.

    Trả lời hay
    4 Trả lời 23/08/22
    • Bông cải nhỏ
      Bông cải nhỏ

      Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có những kỷ niệm khó quên trong đời. Với em cũng vậy, gần bốn năm cắp sách đến trường em cũng có bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất trong em có lẽ là kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm năm em học lớp ba.

      Gia đình em vốn không mấy khá giả, nhà lại đông anh em. Bố mẹ em không phải công nhân viên chức mà chỉ quanh năm làm ruộng và làm thuê nên cuộc sống vất vả và đủ ăn là may mắn rồi. Em là anh cả trong gia đình, sau em còn có ba người em nhỏ nữa. Năm em học lớp ba, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất, bố em mắc bệnh nan y khó chữa, gia đình đã bán tài sản, vay mượn khắp nơi để chạy chữa, em đã quyết định nghỉ học vì đến kỳ nộp tiền học mà gia đình không có.

      Cô giáo chủ nhiệm em lúc đó tên Lan. Cô Lan là một cô giáo hiền lành, yêu nghề và rất quan tâm đến đời sống cũng như học tập của học sinh chúng em. Hai ngày liền không thấy em tới lớp, cô đã hỏi thăm bạn bè và tìm đến nhà em để thăm hỏi. Cô đã động viên gia đình rất nhiều và mong muốn em tiếp tục đến lớp. Cô nói em là một học sinh giỏi của lớp, nếu nghỉ học thì thật tiếc quá. Cô cũng nói mong muốn em học tập để có một tương lai tốt đẹp và có cơ hội để giúp đỡ gia đình. Lúc đó em chỉ nghĩ trước mắt nên vẫn nhất định nghỉ học. Rồi một tuần trôi qua cô lại tới nhà động viên. Cô nói đã thông báo trường hợp của em lên nhà trường và địa phương để xem xét cho em được đi học mà không phải đóng học phí. Em vui mừng lắm vì trước giờ em rất muốn đi học như các bạn cùng trang lứa. Và rồi sau hơn một tuần nghỉ học em lại được tiếp tục tới trường. Con đường tới trường dường như đẹp hơn mỗi ngày. Em tung tăng bước đi với niềm hân hoan vô cùng. Mỗi ngày sau buổi học, cô Lan lại giành thêm thời gian để giảng lại cho em những bài cũ mà em nghỉ tuần trước đó. Cô ân cần , nhiệt tình giảng dạy để em không bị mất kiến thức. Cuối năm đó em đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và danh hiệu học sinh nghèo vượt khó. Em rất cảm động và hạnh phúc về những gì cô Lan đã dành cho em.

      Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất của em về thầy cô và có lẽ sẽ mãi mãi in đậm trong trái tim em với một lòng biết ơn sâu sắc. Em sẽ mãi nhớ về cô và luôn thầm hứa học tập tốt để trở thành một người giáo viên giỏi giang và tận tụy với nghề như cô.

      Trả lời hay
      2 Trả lời 23/08/22
      • Bắp
        Bắp

        "Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

        Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa"

        Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh - cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.

        Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. "Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!" Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.

        Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.

        Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.

        Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: "Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông". Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: "Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!"

        Trả lời hay
        1 Trả lời 23/08/22
        • Bảnh
          Bảnh

          mình cũng sắp phải nộp nhưng mấy mẫu này ngắn quá

          0 Trả lời 23/08/22
          • phản duyện
            phản duyện

            mình cũng thấy nó ngắn quá

            2 Trả lời 24/08/22
        • Cô chủ nhỏ
          Cô chủ nhỏ

          cảm ơn rất nhiều

          0 Trả lời 23/08/22
          • Chuột nhắt
            Chuột nhắt

            hay quá ạ

            0 Trả lời 23/08/22

            Văn học

            Xem thêm