Giao diện mới của VnDoc Pro: Dễ sử dụng hơn - chỉ tập trung vào lớp bạn quan tâm. Vui lòng chọn lớp mà bạn quan tâm: Lưu và trải nghiệm
Mít Xù Văn học Lớp 9

Ghi lại tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi với bạn

3
3 Câu trả lời
  • Phạm Ba
    Phạm Ba

    Hôm đó, em đã lỡ tay làm rơi chiếc điện thoại đắt tiền của bạn em! Sau khi bước vào, cô ấy ngồi khụy xuống bên chiếc điện thoại rồi khóc nức nở. Em đã cố gắng giả thích nhưng rồi, cô vùng tay và bỏ đi một mình xuống sân trường để lại em trong sự xấu hổ và bị các bạn chỉ trích! Sau khi xảy ra việc đó. Em vừa cảm thấy xấu hổ, vừa cảm thấy ân hận về việc mình đã làm. Đáng lẽ ra em không nên sơ xài để xảy ra chuyện như vậy. Giờ đây, có vẻ em không dám nhìn mặt bạn ấy nữa vì chính em đã là người gây ra lỗi lầm và đã phá hoại tình bạn này. Em cảm thấy thật là xấu hổ và hổ thẹn. Em chỉ biết đứng đó rồi khóc một mình trong khi bạn của em bỏ đi. Em cảm thấy rất buồn nhưng không thay đổi được gì. Em cứ suy nghĩ mãi về chuyện đó và nét ũ rũ lúc nào cũng có trên khuôn mặt của em. Em chỉ biết thở dài và rầu rĩ buồn não về chuyện đó!

    Trả lời hay
    12 Trả lời 29/01/22
    • Trần Thanh
      Trần Thanh

      Ngày hôm ấy, là sinh nhật bạn. Bữa tiệc ấy có lẽ sẽ rất vui nếu như không có chuyện đó xảy ra. Trước khi buổi tiệc bắt đầu, tôi là người đến sớm nhất để giúp bạn trang hoàng tiệc. Sau khi trang trí xong, tôi lên phòng Trân nghỉ xả hơi và bật nhạc nghe. Khi nằm lên giường, cảm thấy có gì cồm cộm dưới gối, tôi liền lấy ra xem thì ra đó là nhật kí của Tran tranh thủ lúc Trân còn đang ở dưới lầu tôi đọc lướt qua cuốn sổ. Tôi giở ra từng trang thích thú đọc những dòng chữ hiện ra trước mắt. Quá chăm chú đọc nên tôi không biết rằng Trân đã đứng đó từ lúc nào, gói bánh trên tay bạn rơi xuống. Nụ cười trên môi vụt tắt, đôi môi bạn mím chặt lại, mắt mở to. Khuôn mặt hồng hào của bạn giờ đây trắng bệch. Trân hét thất thanh:

      - Cậu thật quá đáng!

      Tiếng hét của Trân làm tôi chợt tỉnh, tôi vô cùng sợ hãi và bất ngờ, tay tôi run lên, quyển nhật kí rơi xuống đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh làm tôi không thể tưởng tượng được. Đôi mắt Trân nhìn tôi trở nên đầy lạnh lẽo và xa cách. Tôi im lặng không nói lời nào khi thấy trên khuôn mặt bạn là hai hàng nước mắt.

      - Thôi! Cậu xuống lầu nhập tiệc đi! Vừa nói Trân vừa nhặt cuốn nhật kí lên và chạy vội vào phòng, tôi sững sờ chưa kịp nói lời xin lỗi. Bữa tiệc hôm ấy đã diễn ra nhưng không ai thấy sự xa cách của tôi và Trân.

      Về nhà tôi suy nghĩ về hành động của mình, tôi tự trách mình "tại sao mày lại tò mò đến vậy? Mày có biết là đã đánh mất đi niềm tin của người bạn thân iu không" Trong tôi luôn muốn nói lời xin lỗi nhưng sao khó quá!

      Cũng chính sự ngang bướng của tôi đã làm mất đi tình bạn của mình Tôi giận mình quá lòng ray rứt vì đã xúc phạm bạn. Tôi thật sự không muốn mất bạn. Trân ơi mình ân hận quá, hãy tha lỗi cho mình. Ngày mai đến lớp tôi sẽ mua cho bạn 1 gói ô mai và nói lời xin lỗi với bạn, Tôi mong bạn tha thứ cho mình và thật sự tôi đã làm được tôi đã lấy hết can đảm để nói lời xin lỗi với Trân. Ngoài sự mong đợi. Trân mỉm cười và chấp nhận tha thứ cho tôi. Bạn nói:

      - Trong cuộc sống không ai không mắc lỗi lầm nhưng người biết sửa chữa và nói lời xin lỗi là người tốt và cậu đã làm được đấy thôi! Vì thế mình sẽ tha thứ cho cậu.

      Tính hiếu kì đôi lúc làm con người khám phá ra những điều mới lạ nhưng cũng có lúc làm cho con người trở nên xấu xa hơn khi nó biến thành sự tò mò tọc mạch. Mỗi con người đều có 1 góc riêng tư không thể bày tỏ cùng ai và điều đó cần được tôn trọng. Vì vậy lén xem trộm nhật kí của bạn là một hành vi không đúng. Tôi đã xúc phạm bạn và nếu như không được tha thứ thì có lẽ tôi sẽ đánh mất tình bạn thiêng liêng này và hạ thấp con người của mình. Xin mọi người hãy tôn trọng những riêng tư của nhau, đừng bao giờ tò mò như tôi

      Trả lời hay
      1 Trả lời 29/01/22
      • Thần Rừng
        Thần Rừng

        Hôm nay, mình đã thật hèn nhát, đáng khinh. Chính mình là người đầu têu ra trò mang con chuột chết vào lớp để bỏ vào cặp sách của Giang. Mình nghĩ là chỉ đùa một chút thôi. Giang vốn là một lớp trưởng nghiêm khắc, cứng rắn đến lạnh lùng trước những lần vi phạm nội quy của bọn con trai nghịch ngợm trong lớp. Mình nghĩ đơn giản là trêu nó một chút để nó chừa thói hay dùng “quyền lực” của lớp trưởng để làm cho mình bị phạt. Ai ngờ nó lại sợ một con chuột chết đến thế! Nhìn nó nước mắt vòng quanh, mặt mày tái mét khi phát hiện ra con chuột trong cặp mà mình cũng thấy ân hận vì đã đùa quá đáng. Mình đã không đủ can đảm để nhận trách nhiệm... Mình phải làm thế nào bây giờ?..

        0 Trả lời 29/01/22

        Văn học

        Xem thêm