Khái niệm nhân vật văn học
Nhân vật văn học được xem là linh hồn, là hạt nhân tư tưởng và nghệ thuật của bất kỳ tác phẩm tự sự nào. Vậy, nhân vật văn học là gì? Chúng được xây dựng như thế nào để mang lại sức sống và truyền tải thông điệp của nhà văn?
Bài viết này sẽ giúp bạn nắm vững khái niệm này, từ đó cảm thụ sâu sắc hơn những số phận, tính cách trong tác phẩm mà còn nâng cao khả năng phân tích, đánh giá giá trị nghệ thuật của một câu chuyện. Mời bạn cùng khám phá chi tiết!
Mục lục bài viết
Khái niệm nhân vật văn học
Nhân vật là đối tượng (thần tiên, ma quỷ, con vật, đồ vật,…) có hình dáng, cử chỉ, hành động, ngôn ngữ, cảm xúc, suy nghĩ,… được nhà văn khắc hoạ trong tác phẩm.
Nhân vật và tính cách nhân vật trong truyện
Tính cánh nhân vật là những đặc điểm riêng tương đối ổn định của nhân vật, được bộc lộ qua mọi hành động, cách ứng xử, cảm xúc, suy nghĩ,… Tính cách nhân vật còn được thể hiện qua các mối quan hệ, qua lời kể và suy nghĩ của nhân vật khác.
Ví dụ: Nhân vật Võ Tòng trong văn bản Người đàn ông cô độc giữa rừng (trích Đất rừng phương Nam – Đoàn Giỏi) không chỉ được mô tả, thể hiện qua ngoại hình, ngôn ngữ, hành dộng, suy nghĩ của nhân vật này mà còn được hiện lên qua lời của người kể chuyện xưng “tôi” và lời của các nhân vật khác trong truyện.
Các tác phẩm tiêu biểu
- “Chí Phèo”, “Lão Hạc”, “Đời thừa”, “Vợ nhặt”, “Sống mòn” của Nam Cao
- “Gió lạnh đầu mùa”, “Hai đứa trẻ” của Thạch Lam
- “Chiếc thuyền ngoài xa”, “Bến quê”, “Vàng lửa” của Nguyễn Minh Châu
- “Một chuyện đùa”, “Dế mèn phiêu lưu ký” của Tô Hoài
- “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng
....