Ngày xưa ở một vùng quê nọ, có chàng Mồ Côi được dân tin cậy giao cho việc xử kiện.
Một hôm, có người chủ quán đưa một bác nông dân, đến công đường Chủ quán thưa:
- Bác này vào quán của tôi hít hết mùi thơm lợn quay, gà luộc, vịt rán mà không trả tiền. Nhờ Ngài xét cho.
Mồ côi hỏi bác nông dân. Bác trả lời:
- Tôi chỉ vào quán ngồi nhờ để ăn miếng cơm nắm. Tôi không mua gì cả. Mồ côi bảo:
- Nhưng bác có hít hương thơm thức ăn trong quán không?
Bác nông dân đáp:
- Thưa có
Mồ Côi nói.
- Thế thì bác phải bồi thường. Chủ quán muống bồi thường bao nhiêu?
- Thưa ngài hai mươi đồng
- Bác hãy đưa hai mươi đồng đây, tôi phân xử cho!
Nghe nói bác nông dân giãy nảy:
- Tôi có đụng chạm gì đến thức ăn trong quán đâu mà phải trả tiền?
Bác cứ đưa tiền đây.
Bác nông dân ấm ức.
- Nhưng tôi chỉ có hai đồng.
- Cũng được: Mồ côi vừa nói vừa thản nhiên cầm lấy hai đồng bạc bỏ vào một cái bát, rồi úp một cái bát khác lên đưa cho bác nông dân nói:
- Bác hãy sóc lên cho đử mười lần. Còn ông chủ quán ông hãy chịu khó mà nghe. Hai người tuy chưa hiểu gì nhưng cũng cố làm thẹo. Khi đồng bạc trong bát úp đã kêu lách cách đến lần thứ mười. Mồ Côi phán:
Bác này đã bồi thường cho chủ quán đủ số tiền. Một bên “hít mùi thịt”, một bên “Nghe tiếng bạc”. Thế là công bằng.
Khoanh vào chữ cái đặt trước câu trả lời đúng hoặc làm theo yêu cầu cho mỗi câu hỏi dưới đây: