Đọc đoạn trích và trả lời các câu hỏi:
Bà lão láng giềng lại lật đật chạy sang:
- Bác trai đã khá hơn rồi chứ?
- Cảm ơn cụ, nhà cháu đã tỉnh táo như thường. Nhưng xem ý hãy còn lề bề lệt bệt chừng như vẫn mỏi mệt lắm.
- Này, bảo bác ấy có trốn đi đâu thì trốn. Chứ cứ nằm đấy, chốc nữa họ vào thốc sưu không có, họ lại đánh trói thì khổ. Người ốm rề rề như thế, nếu lại phải một trận đòn, nuôi mấy tháng cho hoàn hồn.
Câu 1: Đoạn trích trên được trích từ văn bản nào?Văn bản "Tức nước vỡ bờ" (trích từ "Tắt đèn")
Câu 2: Tác giả của văn bản đó là ai?Tác giả: Ngô Tất Tố
Câu 3: Giải thích ngắn gọn ý nghĩa nhan đề của văn bản chứa đoạn trích trên.- Ý nghĩa nhan đề "Tức nước vỡ bờ": Đây là một thành gồm 2 vế, có quan hệ điều kiện, giả thiết (tức nước) - kết quả (vỡ bờ) từ quy luật của tự nhiên để khái quát lên quy luật tâm lí của con người: Khi bị dồn ép quá đáng, con người sẽ vùng lên phản kháng, đấu tranh.=> Nhan đề đã hé mở tình huống gay cấn trong văn bản, tạo sự hấp dẫn với người đọc. Đồng thời khái quát chủ đề của văn bản: có áp bức, có đấu tranh.
Câu 6: Về mặt cấu tạo ngữ pháp câu: "Người ốm rề rề như thế, nếu lại phải một trận đòn, nuôi mấy tháng cho hoàn hồn." là câu đơn hay câu ghép? Hãy phân tích cấu tạo ngữ pháp của câu đó?- Chủ ngữ 1: Người - Vị ngữ 1: ốm rề rề như thế - Vị ngữ 2: nếu lại phải một trận đòn - Vị ngữ 3: nuôi mấy tháng cho hoàn hồn=> Câu đơn
Câu 7: Từ nội dung đoạn trích trên, nêu suy nghĩ của em về tình yêu thương giữa con người với con người trong cuộc sống.Học sinh có thể viết đoạn văn ngắn, nêu được các ý chính sau:+ Tình yêu thương giữa con người với con người trong cuôc sống là thứ tình cảm tự nhiên, nhân bản, nhân văn. Biểu hiện qua sự sẻ chia, giúp đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần trong những lúc buồn, vui, thành công, thất bại, khó khăn, hoạn nạn.+ Tình yêu thương giúp con người vượt qua những khó khăn, thử thách, thậm chí có thể cứu vớt một cuộc đời, một kiếp người. Nó làm cho xã hội ấm áp, văn minh, phát triển.+ Đó là cơ sở của tình đoàn kết, tình yêu quê hương, đất nước, là sức mạnh tinh thần vô giá giúp chúng ta chiến thăng bất cứ kẻ thù nào để bảo vệ chủ quyền dân tộc.+ Không có tình yêu thương, cuộc sống của chúng ta sẽ thật tẻ nhạt, bất hạnh, xã hội không thể văn minh, tiến bộ, tốt đẹp hơn. Cần lên án những kẻ sống vô tâm, thờ ơ, ích kỉ.+ Liên hệ bản thân.
Phần II. Làm văn Câu 1:
Viết một bài văn ngắn trình bày cảm nhận của em về khổ thơ sau:
Câu 2: Cảm nhận của em về nhân vật ông Hai trong văn bản Làng của Kim Lân (Ngữ văn 9, tập một, NXB Giáo dục Việt Nam, 2015) khi nghe tin làng mình theo giặc.a. Giới thiệu chung:Kim Lân tên thật là Nguyễn Văn Tài, quê ở huyện Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh. Ông có sự am hiểu và gắn bó sâu sắc với cuộc sống nông thôn và hầu như chỉ viết về đề tài sinh hoạt ở làng quê cùng cảnh ngộ của người nông dân.+ "Làng" là một trong những truyện ngắn xuất sắc nhất của đời văn Kim Lân nói riêng và của nền văn học kháng chiến chống Pháp nói chung - sáng tác đầu kháng chiến, được in năm 1948.+ Truyện ca ngợi tình yêu làng, yêu nước, tinh thần kháng chiến sôi nổi của người nông dân Việt Nam, kết tinh ở nhân vật ông Hai. Tình cảm ấy càng được thể hiện rõ nét trong tình huống ông nghe tin làng mình theo Tây.b. Cảm nhận:* Vài nét về ông Hai:+ Là một lão nông hiền lành, rất yêu làng của mình (tự hào về làng, đi đâu cũng khoe cái làng của mình, tích cực tham gia các hoạt động chuẩn bị cho kháng chiến....)+ Ông phải dời làng đi tản cư nhưng vẫn luôn hướng về làng, nhớ làng đau đáu.* Tâm trạng của ông Hai khi nghe tin làng mình theo Tây:- Ban đầu, ông luýnh quýnh khi nghe người ta nói Tây về làng chợ Dầu khủng bố "quay phắt lại lắp bắp hỏi" và tin tưởng làng chợ Dầu yêu nước kiên quyết đánh Tây "Thế ta giết được bao nhiêu thằng?".Khi nghe tin làng theo Tây:+ "Cổ ông lão nghẹ ắng hẳn lại, da mặt tê rân rân. Ông lão lặng đi, tưởng như đến không thở được" => Ông bàng hoàng, kinh ngạc. Đây là một cú sốc lớn với ông.+ "Một lúc lâu ông mới rặn è è, nuốt một cái gì vướng ở cổ, ông cất tiếng hỏi, giọng lạc hẳn đi: Liệu có thật không hở bác? Hay là chỉ lại...." => Ông muốn xác nhận lại thông tin vì không thể tin, không muốn tin vào điều đó. Nỗi đau đớn khiến ông mất cả hết tinh thần, trở nên suy sụp.+ Ông "đứng dậy, chèm chẹp miệng cười nhạt một tiếng", "vờ vờ đứng làng ra chỗ khác, rồi đi thẳng", "cúi gằm mặt xuống mà đi", "nằm vật ra giường" => Ông đau đớn vì làng mình theo giặc, tủi hổ vì làng quê ông vốn rất yêu thương, tự hào nay lại phản bội cách mạng, đi làm Việt gian.+ Rồi ông "tủi thân, nước mắt ông lão cứ tràn ra". Đó là giọt nước mắt của khổ đau, của sự bất lực vì giờ khắc này ông không thể thay đổi, phủ nhận được thông tin ấy.+ Ông nghĩ đến những đứa con, trong đầu dằn vặt biết bao câu hỏi "Chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư? Chúng nó cũng bị người ta rẻ rúng hắt hủi đấy ư?" Ông vô cùng xấu hổ, nhục nhã vì là người con của một mảnh đất Việt gian, thương xót cho những đứa con vì cũng mang cái danh đáng xấu hổ ấy.+ Ông lo sợ sẽ bị bà chủ nhà đuổi vì ông biết rằng nơi đây ai cũng khing bỉ và không chứa chấp Việt gian.+ Đỉnh điểm của nỗi đau khổ, giận dữ "ông lão nắm chặt hai tay lại và rít lên: "Chúng bay ăn miếng cơm hay miếng gì vào mồm mà đi làm cái giống Việt gian bán nước đê nhục nhã thế này!" và kiên quyết "Làng thì yêu thật nhưng làng theo Tây mất rồi thì phải thù!".=> Niềm tự hào về làng thế là sụp đổ, tan tành trước cái tin sét đánh ấy. Cái mà ông yêu quý nhất nay cũng quay lưng lại với ông. Không chỉ xấu hổ trước bà con mà ông cũng tự thấy ông mất đi hạnh phúc của riêng ông, cuộc đời ông cũng như đã chết đi một lần nữa. Và ở ông, tình yêu kháng chiến, tình yêu cách mạng còn lớn hơn nữa, nó chi phối tình cảm của ông đối với làng.=> Qua đó, ta thấy ông Hai là một người có tình yêu làng, yêu nước vừa sâu nặng, vừa tỉnh táo, sáng suốt.c. Đánh giá+ Nhà văn xây dựng được tình huống truyện đặc sắc, miêu tả tâm lí nhân vật qua những cuộc đối thoại, độc thoại và độc thoại nội tâm đa dạng.+ Qua nhân vật ông Hai, nhà văn đã phản ánh chân thực về tình yêu quê hương, làng xóm mộc mạc, chân chất của những người nông dân Việt Nam và mang đến một thông điệp ý nghĩa: Tình yêu Tổ quốc chẳng đến từ đâu xa xôi; nó bắt nguồn từ chính những tình cảm gần gũi, bình dị, thân thương nhất.