Thay ngôi kể để bộc lộ tâm tình của một nhân vật truyện cổ tích mà em yêu thích
Thay ngôi kể để bộc lộ tâm tình của một nhân vật truyện cổ tích
Văn mẫu lớp 6: Thay ngôi kể để bộc lộ tâm tình của một nhân vật truyện cổ tích mà em yêu thích bao gồm các bài văn mẫu hay, chọn lọc cho các em học sinh tham khảo củng cố kỹ năng làm bài văn kể chuyện tưởng tượng lớp 6. Mời các em học sinh tham khảo chi tiết.
Kể chuyện mười năm sau em về thăm lại mái trường mà hiện nay em đang học
Kể chuyện tưởng tượng một lần em mắc lỗi và biến thành một con vật
Thay ngôi kể để bộc lộ tâm tình của một nhân vật truyện cổ tích lớp 6 - Bài tham khảo 1
Ngồi thu mình trong căn buồng giam chật hẹp, Thạch Sanh rơi vào tâm trạng rối bời, suy nghĩ mông lung.
Trước nay, Thạch Sanh ta vốn sống lương thiện, chẳng hại ai bao giờ. Ấy vậy mà sao trời đất không thương lại để ta rơi vào tình trạng như hiện nay. Tưởng đâu có một người anh em cùng giúp đỡ nhau trong cuộc sống, ai ngờ ta lại bái một kẻ bất nhân làm anh. Lí Thông ơi Lí Thông! Sao ngươi nỡ tâm hại ta đấn bước đường cùng. Hoá ra tình anh em trước nay chỉ có mình ta coi trọng thôi ư? Thật đáng buồn. Thì ra từ trước đến nay ngươi chỉ lợi dụng ta để mưu lợi cho bản thân? Việc canh miếu thần chỉ là một âm mưu thế mạng, việc giúp ta trốn hình phạt của nhà vua chỉ là trò bịp bợm để tranh công? Tất cả đều là lừa lọc và giả dối. Ta đâu phải vì muốn lập công, lĩnh thưởng mà giết chằn tinh, chẳng qua là để tự vệ và nếu vì tự vệ mà giúp nhân dân diệt trừ một mối nguy lớn âu đó cũng là việc nên làm. Chỉ xót xa một niềm, Lí Thông sống quá bac. Không còn tình anh em, hắn cũng chẳng còn tình ngưòi. Hắn chỉ vì lợi ích cá nhân mà đang tâm lấy đá lấp hang, muốn đưa ta vào chỗ chết. Hành động bỉ ổi của hắn thật đáng cho ta căm hận. May thay, thế giới rộng lớn, đường đi muôn ngả, ta nhờ có con trai vua Thủy Tề mà thoát khỏi hang đá, được xuống thuỷ phủ chơi lại còn được tặng cây đàn mang về làm bạn. Không muốn tranh giành với đời, với người, ta đã lẳng lặng quay về gốc đa xưa sinh sống. Ấy vậy mà Lí Thông kia vẫn chẳng buông tha. Hắn lại còn đem bạc vàng bỏ vào gốc đa, vu vạ bắt ta vào chốn này. Chỉ có thể là hắn. Không thể còn ai khác.
Lí Thông bạc, ta đành cam tâm, nhưng cớ sao một người con gái trong trắng, hiền lành và yếu đuối mà sao cũng quay lưng với ta. Sao nàng không lên tiếng nói rõ mọi việc trong hang đại bàng? Nàng không muốn nói hay nàng không thể nói? Chẳng lẽ trên đời này không còn ai tốt không còn chỗ cho ta dung thân hay sao? Nỗi buồn này biết tỏ cùng ai? Đàn ơi! Giờ ta chi có ngươi bầu bạn, ta chỉ có thể tin tưởng vào ngươi mà thôi!
Cây đàn như có tâm hồn, nó như thay lời Thạch Sanh ngân lên những khúc ca ai oán.
"Đàn kêu: Ai chém chằn tinh Cho mày vinh hiển dự mình quyền sang?
Đàn kêu: Ai chém xà vương Đem nàng công chúa triều đường về đây
Đàn kêu: Hỡi Lí Thông mày Cớ sao phụ nghĩa lại rày vong ân?
Đàn kêu: Sao ở bất nhân Biết ăn quả lại quên ân người trồng?... ”
Thay ngôi kể để bộc lộ tâm tình của một nhân vật truyện cổ tích Ngữ văn 6 - Bài tham khảo 2
Ngày xửa ngày xưa, ở ngôi làng nọ có một bà lão tuổi cao, tình hiền lành chịu thương, chịu khó nhưng gia cảnh khó khăn. Một hôm, Ngọc Hoàng cùng các tiên nữ xuống ha giới, thấy bà lão đáng thương nên người sai cho tôi là nàng tiên ốc xuống hạ giới âm thầm giúp đỡ bà lão.
Xuống trần gian, tôi đã ẩn mình trong một vỏ ốc dưới mương nhỏ trước nhà bà lão. Hằng ngày, tôi thấy bà lão đi về một mình trong túp lều nhỏ hẹp, chỉ đủ che mưa, che nắng. Những ngày mùa đông, căn từng cơn gió lạnh lại qua vách cửa. Bà lão càng thêm lạnh lẽo hơn trong mùa đông giá rét. Bà sống một mình, lại càng cô quạnh lúc trái gió, trở trời bà. Khuôn mặt bà gầy gò, ốm yếu những nếp nhăn của tuổi tác khiến vẻ mặt bà lúc nào cũng đượm buồn. Một hôm, tôi thấy bà lão ra đồng bắt ốc, tôi lựa theo chiều bò theo dòng nước chảy đến bên chân bà lão, cuối cùng bà cũng nhặt được tôi. Lúc này, người tôi dính đầy bùn đất, bà bỏ tôi vào giỏ cùng với tôm tép. Về đến nhà, bà bỏ giỏ ra xem thì thấy tôi là con ốc có vỏ màu xanh ngọc bích, trông rất đẹp đẽ. Dưới ánh nắng mặt trời, vỏ của tôi phát ra những tia sáng lấp lánh. Bà thích lắm, nâng niu tôi trên đôi bàn tay chai sạn, gầy gò của mình rồi thả tôi vào vại nước chứ không đem tôi ra chợ bán.
Sau khi thả tôi vào chum, bà lão không hề biết có chuyện gì đặc biệt sắp xảy ra với mình. Rồi cũng như ngày thường, bà lão lại đi ra đồng làm những công việc quen thuộc của mình. Còn tôi, sau khi chờ bà ra khỏi nhà tôi đã bước ra khỏi vỏ ốc, trở về với thân hình một cô gái xinh đẹp. Tôi đi vào trong túp lều của bà lão, giúp bà quét dọn nhà cửa, nấu cơm, trồng rau. Tôi cố gắng làm mọi việc để giúp bà bớt đi phần mệt nhọc sau một ngày làm việc vất vả. Buổi chiều bà về nhà, tôi thấy bà lão vô cùng ngạc nhiên trước khung cảnh nhà cửa gọn gàng, nhưng bà cũng không nhận ra ai đã giúp mình. Và ngày hôm sau, khi bà ra khỏi cửa tôi lại tiếp tục làm công việc của mình. Tôi nhanh chóng làm việc nhà, quét sân, quét ngõ sao cho mọi thứ trong nhà sạch sẽ. Sau khi hoàn thành hết những công việc tôi bắt đầu đi đong gạo nấu cơm để bà lão về có bữa cơm chiều ấm cúng. Nhưng vừa nấu xong cơm, tôi bỗng nghe thấy tiếng động lạ. Tôi giật mình, chạy về phía chum nước để chui vào chiếc vỏ ốc. Nhưng không kịp nữa rồi, chiếc vỏ ốc đã vỡ và bà lão đã nhìn thấy tôi. Tôi nhìn bà rưng rưng hai hàng nước mắt, bà nói: “Con gái hãy ở lại với mẹ đi”. Rồi bà đến ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào kể lại niềm vui sướng khi thấy trong nhà có bàn tay người con gái chăm chút cho bà. Sáng nay, bà đã không đi làm mà chờ trong nhà xem ai đến giúp mình. Bà đã thấy tôi, một cô gái xinh đẹp bước ra từ chiếc vỏ ốc với bộ quần áo xanh cùng dáng người thướt tha. Bà đã đập vỏ ốc, để tôi có thể sống hạnh phúc mãi bên bà.
Thế là từ đó về sau, tôi sống bên bà lão. Tôi giúp bà công việc nhà cửa, ruộng vườn, tôi càng yêu thương bà lão nhiều hơn. Bà lão cũng quý mến, thương tôi như con gái ruột. Có lẽ, lần này xuống hạ giới gặp bà lão tôi thấy mình làm thêm được việc tốt cho trần gian.