Nghị luận xã hội về lăng kính cuộc sống của mỗi con người

Nghị luận xã hội lăng kính cuộc sống của mỗi con người

Nghị luận xã hội về lăng kính cuộc sống của mỗi con người vừa được VnDoc.com sưu tập và xin gửi tới bạn đọc. Mong rằng qua bài viết này bạn đọc có thêm tài liệu để học tập và ý tưởng để xây dựng bài viết của mình nhé. Mời các bạn cùng tham khảo chi tiết tại đây nhé.

Ngoài ra, VnDoc.com đã thành lập group chia sẻ tài liệu học tập THPT miễn phí trên Facebook: Tài liệu học tập lớp 10. Mời các bạn học sinh tham gia nhóm, để có thể nhận được những tài liệu mới nhất.

Nghị luận về lăng kính cuộc sống của mỗi con người

Bạn nghĩ rằng bạn sinh ra trên đời rồi chỉ thực hiện với quy luật của tự nhiên? Từ một đứa bé rồi biết bò,biết đi. Lớn hơn chút nữa biết nói,biết hát và đi học mầm non. Tiếp tục học năm năm cấp I, bốn năm cấp II, ba năm cấp III. Rồi đi đại học (hoặc không), kiếm việc làm rồi cưới vợ (chồng), đẻ con rồi già đi và chết. Tất cả chỉ là một cuộc sống theo quy luật tự nhiên ấy thôi sao? Nếu như vậy thì thật là nhàm chán bởi cuộc sống của mỗi con người trên trái đất này dều nhìn cuộc sống của mình bằng một lăng kinh khác nhau. Mỗi người một màu sắc, có người màu vàng, có người mày đỏ, màu xanh và còn rất nhiều màu sắc nữa. Vì vậy nên họ có những phong cách sống khác nhau, cách nhìn nhận cuộc đời cũng thật riêng biệt. Mỗi con người mỗi một tính cách vì vậy rất cần có sự đồng cảm từ mọi người xung quanh.

Có khi nào bạn tự hỏi mình rằng ''tại sao mình lại không có một người bạn tốt?''. Trong khi trái tim bạn chẳng chịu mở rộng để bạn bè có thể đến với bạn. Cũng có lúc luôn nghĩ một cách tiêu cực '' Tại sao mình toàn nếm mùi của thất bại khi tất cả mọi người có thể thành công?'' Vì bạn chưa nỗ lực, dốc hết sức lực cho mục đích mà bạn luôn ấp ủ. Đôi khi hỏi bản thân nhiều điều nhưng ngay bạn cũng không thể trả lời được câu hỏi ấy. Chỉ có người tiếp xúc với bạn mới có thể thấu hiểu và trả lời được những câu hỏi ấy mà thôi. ''Tại sao mọi người lại đối xử tệ bạc với mình như vậy? Phải chăng do mình đối xử chưa tốt với họ? Tại sao cuộc sống của mình nhàm chán đến vậy? Phải chăng mình chưa tìm được mục tiêu lớn của cuộc đời?'' Tại sao…tại sao… Tất cả câu hỏi vẫn luôn ẩn sâu trong tiềm thức của bạn, nó đã khiến bạn cảm thấy mình là một người vô dụng, đôi khi chẳng ai cần đến mình cả. Vậy bạn đã tự hỏi rằng, có khi nào mình đã cố gắng sống hết mình hay chưa? Đã trải nghiệm cuộc đời một cách đúng đắn hay chưa? Cuộc sống đâu phải cái bẫy đợi bạn sa vào rồi kết, đầy đọa bạn đến con đường cùng mà đơn giản nó giúp cho bạn trở nên lớn hơn, biết trải nghiệm về cuộc đời của mình. Vậy bạn lớn hơn nhờ đâu? Có lẽ chính là biết chấp nhận khiếm khuyết của bản thân mình. Con người không một ai hoàn hảo cả, chỉ là họ biết nhận ra khiếm khuyết của mình rồi cố gắng mà hoàn thiện thôi. Chưa thật sự hoàn mỹ lại chính là cơ hội để cho bạn cố gắng, ước mơ, gửi gắm những hi vọng vào tương lai chứ không phải để bạn dằn vặt chính bản thân mình.

Phải chăng khi đất nước đang phát triển để trở thành đất nước công nghiệp hóa-hiện đại hóa mà con người đã lãng quên đi rất nhiều điều quan trọng của cuộc sống? Tôi đã có lần nghe nhiều bạn kể và tâm sự: Họ khóc sướt mướt, chán ăn, cảm thấy cuộc sống chản nản chỉ vì một lí do…chia tay người yêu. Nghe đến đây tôi cảm thấy không hài lòng, có chút bất bình về thái độ của những người bạn ấy. Tất nhiên chúng ta đang trong độ tuổi mới lớn,sẽ có những xúc cảm khác nhau khi tiếp xúc với bạn khác giới, dễ nảy sinh tình cảm. Nhưng dần dần thứ tình cảm ấy đã khiến họ mù quáng,thường xuyên lừa dối bản thân và ngay cả những người thân trong gia đình,bạn bè. Tôi cũng đã từng đặt mình vào vị trí của bố mẹ khi nghe những lời nói dối của con mình. Cảm giác thật sự buồn vì đứa con mình nuôi dưỡng đã nỡ lòng nói dối mình, đôi chút thất vọng về nó. Tại sao những người bạn ấy lại dành giọt nước mắt cho người ấy? Mà không phải là dành cho bố mẹ, giọt nước mắt thương vì bố mẹ đã đổ mồ hôi kiếm lấy đồng tiền để nuôi mình ăn học. Liệu bạn có nghĩ rằng bố mẹ sẽ xót xa biết chừng nào khi biết bạn bị đau, bị buồn, luôn yêu thương và hỏi han bạn, còn những người kia họ đâu có quan tâm đến cảm xúc của bạn,quan niệm của họ rằng ''Đã chấm dứt thì tình cảm cũng hết,mình không quan tâm để đỡ nặng người''. Hạnh phúc luôn ở bên cạnh ta, thậm chí là ở ngay trước mắt, nhưng ta lại không hề biết mà luôn mải ngóng trông đi tìm những hạnh phúc nửa vời kia. Tôi muốn khẳng định với bạn rằng gia đình là nơi yêu thương, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất khi cả thế giới xua đuổi bạn, chỉ có gia đình luôn đón nhận và mong bạn trở về mà thôi.

Ấy vậy mà nhịp sống của ta quá hối hả,quá vội vã nên ta đã quen với nhịp sống số mà quên đi nhịp sống hằng ngày cùng gia đình,những người ta yêu thương. Tôi đã từng đọc câu chuyện ''Có một cô giáo trong một lần tranh cãi với mẹ đã bị mẹ tát vào mặt. Cô tức giận khóc và bỏ đi, cô chạy thật nhanh, thật nhanh cho đến khi mệt lả mới dừng lại. Cô khóc càng to hơn, vừa khóc vừa sợ hãi nhìn xung quanh có một tiệm mì đang mở, những sợi mì to thơm ngon đã khiến cô tiến dần vào tiệm mì lúc nào không biết. Bà chủ quán thấy một cô bé xinh xắn lại lang thang và đầy nước mắt thế kia. Thương tình bà đã gọi cô vào và cho cô một bát mì to. Cô ăn ngon lành, vừa ăn vừa nói với bà chủ quán: Bà thật tốt,chẳng bù cho mẹ cháu. Nói đến đây cô lại khóc. Bà chủ để cô bé ăn xong bát mì rồi mới hỏi han. Cô bé kể rõ đầu đuôi câu chuyện và bà chủ quán đã nói: Ta mới cho con một bát mì mà con đã rối rít cảm ơn ta, mang ơn ta và thân thiết với ta. Trong khi mẹ của con đã cho con rất nhiều như thế, mà con nỡ bỏ đi và gieo rắc sự đau khổ cho bà. Ta chắc rằng bà đang rất lo lắng cho con đấy. Con hãy trở về đi'' Nghe dến đây nước mắt của cô bé lại trào ra, cô vội vàng cảm ơn bà chủ quan,và chạy về nhà. Về đến nhà cô thấy cửa vẫn còn mở, cô rón rén bước vào thì mẹ của cô đang ngủ trên ghế để chờ cô về. Cô òa lên khóc và chạy lại ôm mẹ. Hai mẹ con ôm nhau thiếp đi trong hạnh phúc, trong sự thông cảm và thấu hiểu. Mỗi chúng ta chưa nhận ra được khiếm khuyết của bản thân đã là một hạn chế. Vậy mà không biết tha thứ và bớt giận hờn thì sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Có người đã từng nói rằng ''Tha thứ và bớt giận hờn sẽ khiến ta nhẹ nhõm hơn, giận hờn và tha thứ là những vấn đề thiên về tình cảm hơn lí trí. Việc xóa bỏ giận hờn chắc chắn không thể xóa bỏ trong thời gian ngắn được nhưng nếu biết kiềm chế cảm xúc và tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ bé nhất thì đó là một cách tuyệt vời nhất. Con người ta phải có cách nhìn nhận đa chiều,phải có sự so sánh và rõ ràng cụ thể. Phải nhận biết được những điều tồi tệ mà người khác mang mang đến cho bạn, điều bạn mang đến cho họ và điều tệ hại bạn đem đến cho bản thân mình. Từ đó mới có thể nhìn nhận sự việc một cách đúng đắn hơn. Bởi giận hờn và tha thứ không có nghĩa là mình không biết giận hờn,cũng không phải là kẻ hèn yếu mà nó khiến cho tâm hồn ta trở nên nhẹ nhàng hơn, đồng cảm với người mà ta giận hờn hay mắc lỗi với bạn. Hãy trân trọng những tình cảm tuyệt vời nhất mà gia đình đã dành cho bạn. Nói với bạn một điều tuy có nhạy cảm nhưng ta phải nói thì mới có thể thấu hiểu được. Theo quy luật của tự nhiên con người sẽ được sinh ra,lớn lên,già yếu rồi chết. Điều đó chính là sự hữu hạn của đời người. Vì vậy dù bất kì ai đi chăng nữa bạn cũng cần thấu hiểu họ cho dù là một chút thôi để biết rằng tình cảm của họ dành cho mình như thế nào

Mỗi khi cảm thấy bực bội,khó chịu vì những điều ta không mong muốn lại xảy ra bạn chỉ cần nhớ một câu thần chú ''RỒI MỌI VIỆC CŨNG SẼ QUA THÔI '' và nghe một bài hát nhẹ nhàng. Điều đó sẽ khiến tâm trạng của bạn trở nên thư thái, thảnh thơi hơn. Hiện nay có rât nhiều người,đặc biệt là thế hệ trẻ, họ không dám đối mặt với chính bản thân mình,với những sai lầm. Bạn phải hiểu rằng ''sai lầm '' là một thầy giáo tốt nhất,nhưng thầy giáo này cũng lấy học phí rất cao vì mỗi sai lầm bạn đều phải cái giá rất đắt, đôi khi không thể bù đắp lại được. Từ '' xin lỗi '' đã không còn xa lạ gì khi nó luôn được sử dụng khi ta mắc lỗi lầm. Nhưng từ xin lỗi ấy vẫn chưa được sử dụng đúng cách. Đọc đến đây có vẻ bạn thấy hơi buồn cười nhưng tôi sẽ chỉ rõ cho bạn hiểu. Xin lỗi được chia ra hai trường hợp. Trường hợp một: giới trẻ gần như đã không biết nói lời xin lỗi khi mắc sai lầm, hay còn gọi là bênh ''ngại xin lỗi ''. Có lẽn các bạn nghĩ xin lỗi thì chẳng giải quyết được việc gì. Dù gì cũng lỡ rồi thì thôi vậy. Nhưng đáng tiếc bạn đã sai rồi đất. Tất nhiên việc xin lỗi không phải ngày một ngày hai mà bù đắp được tất cả, nó tùy thuộc vào lỗi lầm của ta. Mặc dù nó không thể trả giá được nhưng ít ra còn làm dịu đi một phần của người bị hại. Trường hợp thứ hai là xin lỗi một cách vô tội vạ, họ nghĩ xin lỗi là xong, có gì khó đâu mà. Mỗi khi mắc lỗi thì xin lỗi, nhưng lời xin lỗi ấy đâu có thật sự, không xuất phát từ sự chân thành. Vậy nên nó trở thành vô nghĩa,không có tác dụng. Tôi vẫn nhớ định luật bảo toàn trong vật lí '' NĂNG LƯƠNG (BAO GỒM CẢ VẬT CHẤT) KHÔNG TỰ SINH RA MÀ CŨNG KHÔNG TỰ MẤT ĐI''. Thật vậy,trái đất luôn theo quy luật ''cho'' và ''nhận'' lại theo một chu kì ổn định. Nhưng chỉ có riêng con người luôn muốn giữ những điều tốt nhất cho mình và đưa những điều xấu nhất đến môi trường. Kì thực điều đó càng được thể hiện rõ hơn trong xã hội ngày nay. Với xã hội bây giờ, thu lợi nhuận có lẽ là mục đích quan trọng đầu tiên của con người. Không muốn mình lạc hậu, không muốn mình trở nên nghèo khó, họ bất chấp tất cả để lấy được lợi nhuận cho riêng mình. Bất chấp cả khi pháp luật răn đe, hay chính bản thân mình biết điều đó sai trái những vẫn cố làm theo. Từ việc bán hàng giả, hàng kém chất lượng,không chỉ làm giả mĩ phẩm mà còn làm giả đồ ăn, dược phẩm gây hại đến sức khỏe con người. Tại sao đất nước càng phát triển thì con người càng diệt vong?

Đất nước Việt Nam chắc chắn là có số người dễ dàng bị hủy diệt cao nhất. Họ vì đồng tiền,chạy theo đồng tiền mà đánh mất lương tâm,đạo đức của mình. Nhiều người quan niệm rằng ''Việc của tôi là làm giàu''nhưng làm giàu không đúng cách làm ảnh hưởng tới mọi thứ xung quanh thì tất cả cũng sẽ chỉ về con số không mà thôi. Phải biết nhận ra lỗi lầm của mình để sửa lỗi, để mọi người có thể giúp đỡ và cảm thông chứ đừng để những lí do trì hoãn công việc, mọi thứ sẽ tệ hơn thôi nếu bạn không can đảm giải quyết nó. Nếu không trung thực nhận lỗi, sửa sai thì trong kinh doanh sẽ khiến đối tác nghi ngờ, khách hàng mất niền tin,thiếu vắng sự chân thành,trong học tập học sinh sẽ coi thường kiến thực, việc học chỉ quan tâm đến điểm số, đến những mánh khóe để được điểm cao.Trong gia đình sẽ khiến các thành viên không có sự tin tưởng. Không nhận ra lỗi lầm của bản thân sẽ khiến con người tự nhấn chìm mình vào vũng lầy không lối thoát.

Điều quan trọng tôi muốn gửi đến tất cả mọi người hãy nhìn cuộc sống bằng nhiều lăng kính khác nhau, bạn sẽ thấy ở mỗi lăng kính sẽ có một ý vị riêng, tính nhân văn sâu sắc và những bài học cuộc đời mình sẽ phải trải qua. Hãy biết quan trọng nhất với ta chính là gia đình, cái nôi nuôi dưỡng con người, sống một cách thật lòng,biết nhận ra lỗi lầm của mình, bớt giận hờn vì những chuyện nhỏ nhặt. Và quan trọng nhất hãy sống thật với chính mình. Sống rồi tiến đến những hi vọng, mục đích mà ta đã đặt ra với những ước mơ ta luôn muốn thực hiện để rồi không phải nuối tiếc vì những điều đã qua.

Trên đây VnDoc.com vừa giới thiệu tới bạn đọc Nghị luận xã hội về lăng kính cuộc sống của mỗi con người. Mong rằng qua bài viết này các bạn có thêm tài liệu để học tập môn Ngữ văn lớp 10 nhé. Mời các bạn cùng tham khảo thêm các môn Toán lớp 10, Tiếng Anh lớp 10, đề thi học kì 1 lớp 10, đề thi học kì 2 lớp 10...

Đánh giá bài viết
1 958
Sắp xếp theo

Soạn văn 10 sách mới

Xem thêm