Giao diện mới của VnDoc Pro: Dễ sử dụng hơn - chỉ tập trung vào lớp bạn quan tâm. Vui lòng chọn lớp mà bạn quan tâm: Lưu và trải nghiệm

Bài tập làm văn số 2 lớp 10 đề 3: Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu

Bài tập làm văn số 2 lớp 10 đề 3: Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu tổng hợp nhiều bài văn mẫu lớp 10 hay, thể hiện trí tưởng tượng phong phú của các bạn học sinh khi viết một kết thức khác cho truyện Mị Châu - Trọng Thủy. Mời các bạn tham khảo cá bài văn mẫu số 2 lớp 10 đề 3 dưới đây.

Dàn ý bài viết số 2 lớp 10 đề 3

1. Mở bài

Giới thiệu câu chuyện. Đây là loại kể chuyện sáng tạo nên học sinh cần lựa chọn ngôi kể thứ nhất để bám sát cốt truyện và làm câu chuyện xác thực nhất. Học sinh có thể lựa chọn vào vai của Trọng Thủy hoặc Mị Châu để kể chuyện.

Nếu vào vai Trọng Thủy: vì ân hận trước cái chết của Mị Châu và nhớ nàng nên đã tự vẫn, nhưng một điều vô cùng may mắn và khiến mình ngạc nhiên đó là cái giếng nơi mình nhảy xuống nối với lối vào thủy cung và ở nơi đó đã gặp được Mị Châu.

Nếu vào vai Mị Châu: ở dưới thủy cung ân hận vì những lỗi lầm mình gây ra cho cha, cho đất nước; bỗng một ngày gặp được Trọng Thủy và câu chuyện bắt đầu từ đó.

2. Thân bài

a. Bối cảnh

Vì ân hận, đau xót trước cái chết của Mị Châu và ngày đêm nhớ thương về nàng khiến tôi ăn khôn ngon, ngủ không yên.

Tôi thường xuyên lui tới những nơi nàng yêu thích, không kìm nén được cảm xúc, tôi quyết định tìm đến cái chết bằng cách nhảy xuống cái giếng nàng hay tắm để mong chuộc lại chút lỗi lầm với nàng.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là khi tưởng mình đã chết, tôi bất giác tỉnh dậy và thấy mình đi lạc vào một nơi nào đó xa lạ nhưng cũng lộng lẫy không kém cung điện của tôi.

b. Diễn biến

Đang lang thang thì tôi dừng chân ở một căn phòng, thấp thoáng có bóng dáng quen thuộc, tôi ngờ ngợ đó là Mị Châu vợ tôi, tôi tiến đến gần, quả nhiên là đúng.

Bao nhiêu cảm xúc vỡ òa, tôi chạy đến ôm chặt lấy nàng cho thỏa nỗi nhớ đồng thời xin lỗi nàng về những chuyện đã xảy ra.

Nàng vội vã đẩy tôi ra và trách móc về những chuyện đã xảy ra, ánh mắt đầy sự căm hờn.

Tôi vô cùng day dứt và hổ thẹn về những chuyện mình làm, tôi sẵn sàng làm mọi thứ để chuộc lỗi và mong được nàng tha thứ.

Nàng yêu cầu tôi trả lại cho cha nàng giang sơn trước kia, trước khi tôi đến và đẩy mọi chuyện đi xa.

Tôi suy nghĩ hồi lâu và đồng ý với yêu cầu của nàng. Tôi cùng nàng đến trước mặt vua thủy tề để xin cho tôi trở về nhân gian để thực hiện lời hứa. Vua thủy tề đồng ý, ngày hôm sau người rẽ nước cho tôi trở về.

Tôi đến trước mặt cha mình, kể cho người nghe về câu chuyện và tình yêu của tôi dành cho Mị Châu đồng thời thể hiện ước nguyện của mình.

Cha tôi không đồng ý trước yêu cầu của tôi, tôi đành lấy trộm chiếc nỏ thần của cha và tiêu diệt quân đội của cha mình để người dân có cơ hội tiến vào chiếm lại kinh thành.

Cha tôi tức giận và quyết định cắt đứt tình nghĩa với tôi sau đó rút quân về nước.

Tôi ra cửa biển nơi Rùa Vàng rẽ nước đưa cha vợ tôi xuống biển để chuộc lỗi và mong cha quay về nhân gian tiếp tục trị vì đất nước. Ngày hôm sau, Rùa Vàng đưa người trở về, đất nước lại thái bình như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi quay lại thủy cung gặp Mị Châu và xin vua Thủy Tề cho chúng tôi trở về sống cuộc sống bình thường.

Ngày hôm sau chúng tôi đến chào vua An Dương Vương và chúc cha trị vì “bách tính dân an” và chúng tôi rời xa kinh thành, về cùng nhau sống ở vùng quê xa xôi không vướng bận những chuyện thị phi xung quanh.

3. Kết bài

Câu chuyện của chính mình mang đến cho tôi nhiều bài học quý giá về tình cảm và chuyện gia đình.

Văn mẫu Hãy tưởng tượng và viết tiếp cho truyện An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy từ lúc Trọng Thủy đâm đầu xuống giếng tự tử

Tôi là Trọng Thủy, hiện tại tôi đang có một cuộc sống bình yên bên người vợ xinh đẹp và hai đứa con thơ đáng yêu. Để có được cuộc sống như hiện nay, vợ chồng tôi đã phải trải qua nhiều thăng trầm, biến cố. Vì mâu thuẫn giữa hai quốc gia và sự ngu ngốc, thiếu suy nghĩ của mình, tôi đã đẩy vợ tôi đến cái chết và bố vợ mất đi giang sơn. Sau khi chiếm kinh thành về cho cha mình, tôi không hề cảm thấy hoan hỉ mà ngược lại, ngày đêm đau xót nhớ thương Mị Châu. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, tôi quyết định nhảy xuống giếng tự tử nhưng câu chuyện lại bắt đầu từ đó.

Tôi muốn kết thúc cuộc đời mình ở đây và đi tìm nàng ở một thế giới xa xôi khác. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là khi tưởng mình đã chết, tôi bất giác tỉnh dậy và thấy mình đi lạc vào một nơi nào đó xa lạ mà mình chưa từng đặt chân đến nhưng cũng lộng lẫy không kém cung điện của tôi. Đang lang thang đi tìm hiểu xem nơi này là đâu và tại sao tôi lại ở đây thì tôi dừng chân ở một căn phòng, thấp thoáng có bóng dáng quen thuộc, tôi ngờ ngợ đó là Mị Châu vợ tôi, tôi mạnh dạn tiến đến gần, quả nhiên đúng là nàng. Nàng vẫn thế, vẫn xinh đẹp dịu hiền như ngày gặp tôi. Bao nhiêu cảm xúc vỡ òa, tôi chạy đến ôm chặt lấy nàng cho thỏa nỗi nhớ mong. Nàng đẩy tôi ra xa và nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy căm hờn, trách móc. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc gửi đến nàng những lời xin lỗi muộn màng về những chuyện mình đã gây ra, tôi sẵn sàng làm mọi thứ để chuộc lỗi và mong được nàng tha thứ. Khi thấy sự chân thành của tôi, nàng suy nghĩ một hồi rồi dứt khoát nói:

- Giang sơn hai bên vốn rạch ròi, phân minh cớ sao chàng lại nỡ lòng cấu kết với cha cướp nước của cha con ta? Ta sẽ suy xét lại mối quan hệ của chúng ta nếu chàng tìm cách trả lại nỏ thần và giang sơn cho cha ta và kéo quân về nước vĩnh viễn.

Tôi suy nghĩ rất lâu vì yêu cầu nàng đưa ra rất khó, có thể nếu tôi thực hiện lời hứa này với nàng thì tình cha con của tôi sẽ chấm dứt. Tôi vô cùng đắn đo, nhưng rồi nghĩ lại, nếu không có nàng, tôi sống không bằng chết, tôi cũng không muốn nhìn thấy nàng đau khổ, vả lại cha tôi kéo quân về nước thì mọi chuyện vẫn sẽ êm đẹp như lúc tôi sang đây ở rể. Tôi đồng ý với yêu cầu của nàng. Sau khi bàn bạc cùng nhau, chúng tôi đến trước mặt vua thủy tề xin cho tôi được trở về nhân gian để thực hiện lời hứa. Vua thủy tề cảm động trước tình cảm của vợ chồng tôi đành đồng ý, ngày hôm sau người rẽ nước cho tôi trở về.

Tôi đến trước mặt cha mình, kể cho người nghe về câu chuyện tôi gặp lại Mị Châu như thế nào và tình yêu của tôi dành cho nàng ra sao. Vua cha những ngày qua người vô cùng đau xót trước sự ra đi của tôi, khi gặp lại tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khôn xiết khi tôi trở; cũng rất thấu hiểu tình yêu của tôi dành cho nàng, người còn đề nghị tôi đưa Mị Châu trở về hoàng cung để sống. Nhưng khi tôi nói ý nguyện xin vua cha rút quân về nước thì tuyệt nhiên người không đồng ý. ba ngày trôi đi, cuối cùng tôi quyết định lấy trộm chiếc nỏ thần của cha trong đêm đó và dùng chiếc nỏ tiêu diệt quân đội của cha mình để quân lính tiến vào chiếm lại kinh thành. Chứng kiến cảnh quân mình bại trận dưới tay tôi, cha tôi vô cùng tức giận, người quyết định cắt đứt tình nghĩa với tôi; sau đó rút về nước.

Sáng hôm sau, tôi ra cửa biển nơi Rùa Vàng rẽ nước đưa cha vợ tôi xuống biển để chuộc lỗi và mong cha quay về nhân gian tiếp tục trị vì đất nước. Ngày hôm sau, Rùa Vàng đưa người trở về, đất nước lại thái bình như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi quay lại thủy cung gặp Mị Châu, kể cho nàng nghe về những chuyện tôi đã làm, nàng vô cùng hài lòng và tha thứ cho tôi. Chúng tôi đến trước mặt vua Thủy Tề và xin ngài được trở về nhân gian sống cuộc sống bình thường. Vua Thủy Tề vui mừng trước sự hợp ý và cảm động trước tình yêu của chúng tôi nên ngài không những đồng ý cho chúng tôi trở về mà còn tặng chúng tôi hai miếng ngọc bích quý giá gắn kết yêu thương vợ chồng tôi.

Sau khi được vua Thủy Tề rẽ nước đưa chúng tôi lên mặt đất, vợ chồng tôi đến chào vua cha An Dương Vương và chúc cha trị vì “bách tính dân an” và tạm biệt người, rời xa kinh thành, về cùng nhau sống ở vùng quê xa xôi không vướng bận những chuyện thị phi xung quanh.

Câu chuyện tuy đã trôi xa nhưng nó đọng lại trong tôi những bài học quý giá về tình cảm và gia đình. Xã tắc đã thái bình nhưng những lỗi lầm vẫn không hoàn toàn bị xóa bỏ và những rạn nứt vẫn không thể hàn gắn nguyên vẹn. Đôi lúc cuộc sống là những sự đánh đổi, chính vì thế mỗi chúng ta hãy suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra một quyết định, hành động nào để tránh những hậu quả đáng tiếc xảy ra.

Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung, Trọng thủy đã tìm gặp lại Mị Châu

Trọng Thủy tỉnh dậy thì bàng hoàng nhận ra mình đang ở giữa mênh mông biển nước. Những tầng san hô cứ liên tiếp nối nhau làm che khuất tầm nhìn. Xung quanh chàng lúc ấy chỉ có nước và những đàn cá tung tăng bơi lội.

Trọng Thủy vẫn còn ngơ ngác. Chàng dấn bước đi miễn cưỡng và không phương hướng. Thế nhưng vừa ra khỏi đám san hô, Trọng Thủy đã bị bốn năm hình nhân quái lạ mình người đầu tôm cá từ đâu kéo đến trói chặt đưa đi. Trọng Thủy được đưa đến một cung điện nguy nga lộng lẫy, cái mà chàng chưa bao giờ gặp ở trên trần. Những ngôi nhà tráng lệ sáng trưng màu ngọc, có đầy đủ lính canh và người hầu ra vào tấp nập. Qua bốn năm lần cửa canh như thế, Trọng Thủy bị bắt vào quỳ ở trong đại điện. Một tên lính trong nhóm người kia cũng quỳ xuống và thưa:

- Thưa công chúa! Bọn thuộc hạ bắt được tên này ở ngoài cổng điện. Xem chừng hắn đến đây có ý gian tà, xin công chúa đưa ra xét tội.

Người ngồi trên kia lên tiếng. Trọng Thủy nghe thấy quen quen nhưng mặt người kia bịt kín nên chàng không nhìn rõ.

- Này, anh kia! Anh từ đâu tới mà lại lạc đến đây?

- Dạ, bẩm! Tôi người trần, vì ngờ người tình đang ở trong giếng nước nên mới lao mình xuống giếng rồi bị lạc đến nơi đây.

- Vậy anh tên gì?

- Tôi là Trọng Thủy, là con trai của Triệu Đà Vương.

- Ta nghe nói ở trên trần, ngươi gây ra nhiều tội ác cho nhân dân Âu Lạc, khiến họ vô cùng oán thán. Điều đó có đúng hay không?

Trọng Thủy vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ một người hoàn toàn xa lạ lại biết ngọn ngành mọi chuyện của mình. Biết là không thể chối, Trọng Thủy bèn viện lý do:

- Thực tình tôi cũng là làm theo ý của vua cha.

- Nhà ngươi lại còn định chối tội hay sao? Người ngồi trên điện kia nổi nóng. Nhà ngươi giả vờ sang cầu hòa Âu Lạc, xin cưới công chúa Mị Châu để chờ cơ hội trộm nỏ thần đã là một tội. Tàn bạo hơn, ngươi lại cho quân lính sang giày xéo bờ cõi nước Nam làm cho muôn dân kêu gào trong đau khổ. Không những thế, nhà ngươi còn nhẫn tâm bức chết vua Âu Lạc, bức chết người vợ thủy chung mà ngây thơ dại dột của mình. Với bằng ấy tội danh nhà ngươi còn muốn đổ lỗi cho ai?

Trọng Thủy tái mặt, không biết người ngồi trên điện là ai. Nhưng sợ quá, chàng cúi đầu nhận tội:

- Thưa công chúa! Tôi biết mình mang tội lớn nhưng tôi một lòng yêu quý Mị Châu, ngày đêm mong ngóng được gặp nàng để tỏ bày nỗi lòng ân hận.

- Bây giờ nhà ngươi mới hối hận thì có giải quyết được gì đâu?

- Tôi biết vậy. Nhưng ngày xưa, Mị Châu vì rất yêu thương tôi mà nghe tôi tất cả. Tôi yêu thương nàng thật tôi đã lừa dối trái tim trong trắng của nàng nên tôi day dứt lắm. Đến khi nàng mất đi tôi mới biết dù có là vua Âu Lạc nhưng nếu mất Mị Châu, cuộc sống của tôi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi rất muốn gặp nàng để ít nhất được nói với nàng sự hối hận của tôi.

- Trọng Thủy! Chàng hãy ngẩng mặt lên và nhìn xem thiếp là ai?

- Nàng là... Mị Châu!

- Vâng thiếp đúng là Mị Châu. Sau khi thiếp chết đi, vua Thủy Tề đã rất thương tình mà nhận thiếp làm con gái. Vì thế thiếp mới được ở nơi đây.

- Mị Châu! Ta xin lỗi nàng. Vì ta mà nàng phải chịu bao đau khổ. Bây lâu nay ta chỉ ước được gặp nàng. Ta sẵn sàng bỏ đi tất cả để được cùng nàng sống trong hạnh phúc. Hãy tha thứ cho ta.

- Thiếp mừng vì chàng đã nhận ra lầm lỗi. Nhưng chúng ta không thể sống với nhau. Nếu làm như vậy, người đời sẽ nhạo báng chúng ta mãi mãi. Không được sống với nhau coi như cũng là một sự trừng phạt xứng đáng với những lỗi lầm quá lớn của chúng ta ở trên hạ giới. Thiếp đã đợi ngày này từ rất lâu rồi và chỉ để được nói với chàng một câu thôi: hãy sống sao cho tốt trong những ngày sắp tới để bù đắp cho những gì mà chúng ta đã gây ra.

Mị Châu vừa nói dứt câu thì cả cung điện nguy nga bỗng biến ngay đâu mất. Xung quanh vắng lặng chỉ còn trơ lại một mình Trọng Thủy. Chàng ân hận mà lặng câm không nói được. Vết nhơ mà chàng đã gây ra có lẽ chỉ có nước biển Đông xô dạt ngàn đời mới mong xóa được.

Trọng Thủy cứ ngồi đó hàng chục ngày đêm. Và rồi không biết tự bao giờ. Chàng đã hóa thành người đá. Sau này hàng mấy trăm năm, có người lặn xuống biển Đông mò ngọc quý vẫn còn nhìn thấy một tảng đá hình người âu sầu khổ não đang dang hai cánh tay ra như cầu xin ai đó một điều gì.

Hãy tưởng tượng câu chuyện sau khi Mị Châu và Trọng Thủy gặp nhau ở thủy cung mẫu 3

Ngay sau khi Trọng thủy tự tử ở giếng Loa Thành, vì yêu vợ da diết, xác của chàng rữa ra, ngấm qua mạch nước ngầm vào đất rồi mạch nước ngầm mang chang ra biển cả mênh mông. Về phần hồn chàng sau khi bay lên (như là một điều kì lạ) bị gió thổi bay đi ra biển rồi tạt xuống biển Đông. Cảm thông cho tấm lòng yêu thương vợ của chàng, sự thủy chung, ngây thơ của Mị Châu, Rùa Thần đã hội tụ hồn và xác của Trọng thủy, dùng nước tạo nên hình hài Mị Châu rồi nhập hồn nàng vào. Rùa Thần hẳn muốn hai người họ ở bên nhau nhưng sự thể ra sao thì tuỳ vào Mị Châu.

Trọng thủy, sau khi được sông lại và được Rùa Thần báo mộng rằng Mị Châu đang ở thủy cung, đã ngày đêm bơi lặn tìm nàng. Sau bao khó khăn gian khổ, chàng đã tìm được thủy cung. Đến cổng, chàng bị hai ngưu thủy thần lại và hỏi:

- Nhà ngươi là ai, xuống đây có việc gì! Đây là chốn thanh bình, không cho phép người trần mắt thịt với bản chất xấu xa xuống đây làm nhiễu loạn.

- Thưa hai vị thủy thần - Trọng thủy đáp - sau cái chết của vợ, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc tuyệt vọng lầm tưởng bong nàng ở dưới giếng khơi, con đã nhảy xuống giếng đuổi theo nàng. Sau khi chết con được Rùa Thần cứu sống và báo mộng Mị Châu (vợ của con) đang ở chốn này, con khẩn thiết hai vị cho con được vào.

Nghe những lời nói chân thành của Trọng thủy và cũng được Rùa Thần dặn trước, hai vị thủy thần cảm động cho Trọng thủy vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy thật ngỡ ngàng, kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên mà hồi nhỏ chàng đã tưng mơ ước một lần được xem. Trước mặt chàng, cá nối đuôi nhau vui đùa nhảy múa, xa xa là khu vườn đầy loài hoa kì lạ…và ở đó giữa khu vườn có một người ngồi mơ mộng (chính là Mị Châu). Vừa nhìn thấy nàng Trọng thủy đã nhận ra, chàng vui mừng reo lên như đứa trẻ vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng thủy, tình yêu sét đánh lại trỗi dậy, nhưng nàng không tin sao chàng lại xuống được đây. Mỗi lúc tiếng gọi lại to hơn, da diết hơn, nàng không thể nhầm được nàng quay lại thì nhìn thấy Trọng thủy đang ở ngay trước mặt mình. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.

- Ôi, nàng ơi! –Trọng thủy nói- Xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ, ta ăn không ngon, ngày đêm tưởng nhớ nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng bong nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuống tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, lòng ta sung sướng biết bao.

- Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớ chàng da khôn xiết, thiếp cũng khó ăn khó ngủ, hang ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đoá hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những bó hoa mà chàng đã tặng cho thiếp, nhìn những đôi cá tung tăng bơi lội nhảy múa mà nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật chớ trêu, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó lòng mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng!

Nghe những lời đó, Trọng thủy bỗng nhói đau, xót xa ân hận.

- Nàng ơi! Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, lòng ta đau như cắt nhưng đó là mệnh lệnh của cha ta, là áp lực của của cha và của cả thần dân ta, lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm. Nàng có biết ta đã chịu dày vò, bị dằn vặt như thế nào không, ta phải chịu áp lực kinh khủng không tưởng tượng nổi, trong lòng ta luôn có nàng. Nếu ta có lời gì sai trái ta xin chịu mọi hình phạt kinh khủng nhất: ngũ mã phanh thây hoặc hơn thế. Ta thật sự xin lỗi.

Cảnh vật xung quanh nhu xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghẹn ngào:

- Thiếp tin vào tình yêu của chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp cũng biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Nếu thiếp vẫn theo chàng thì có lẽ thiếp sẽ bị ngàn đời nguyền rủa, vạn lời phỉ nhổ, muôn đời không dung. Thiếp đã vì tình cảm mà đem đất nước giao cho kẻ địch. Mà thiếp theo chàng thì nhỡ đâu bị chàng lừa dối lần nữa vì thiếp quá ngây thơ, yêu chàng. Ôi! Số phận người con gái như thiếp đây thật là khổ, thật bất công.

Thanh minh, thuyết phục Mị Châu một hồi mà không được. Trọng thủy đi đến quyết định táo bạo.

- Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nếu nàng vẫn chưa hẳn tin ta, vẫn sợ những lời đàm tiếu thì nàng hãy cùng ta đi gặp vua cha của nàng xin người tha thứ và nếu có thể ta và nàng sẽ lên gặp thượng đế xin người cho chúng ta được ở bên nhau.

Mị Châu hơi do dự, sợ sệt nhưng vẫn đồng ý:

- Số phận thiếp đã do trời quyết định, nay chờ vào sự an bài của ông trời vây.

Nói rồi, hai người mạnh dạn tìm gặp An Dương Vương, ông đang chơi cờ cùng với Rùa Thần. Rùa Thần thấy hai người đi cùng nhau thấy làm vui, An Dương Vương tỏ ý tức giận nhưng trong lòng ông vẫn thương con.

Thưa cha đáng kính! – hai người nói- xin cha hãy tha thứ cho tội lỗi của hai chúng con. Chúng con sẽ nhớ ơn, cảm kích người vô cùng. An Dương Vương tỏ ra lạnh lùng định nói “không bao giờ” nhưng có cái gì đó trong ông ngăn lại. Ông nói:

-Ta khó lòng tha thứ cho các ngươi nhưng nếu ông Trời quyết định thì ta chẳng có gì để nói nữa cả.

Trọng thủy, Mị Châu hơi vui mừng đáp: “Cám ơn vua cha” , chào tạm biệt rồi xin Rùa Thần dẫn lên Thiên Đình. Trước mặt Thượng Đế hai người cùng đồng tâm:

- Chúng con là Trọng thủy và Mị Châu, chúng con biết chúng đều gây ra tội lỗi, chúng con rất ân hận và xin cam kết từ nay chúng con sẽ tu tâm tích đức bù đắp lại lỗi lầm của mình. Xin Thượng Đế tha thứ và cho chúng con được ở bên nhau.

Thượng Đế suy nghĩ hồi lâu rồi dõng dạc nói, giọng của người vừa uy nghi vừa vang rền như sấm:

-Tuy các ngươi đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động lòng trước tình cảm của đời người nhưng tội lỗi thì khó mà xoá được. Vậy ta phạt hai ngươi xa nhau ba năm tu thân tích đức rồi mới được chung sống với nhau.

Trọng thủy và Mị Châu cảm tạ ân điển rồi xuống trần gian. Ba năm sau họ gặp lại nhau và chung sống vui vẻ hạnh phúc. (Bật mí: họ sinh được hai đứa con “một trai, một gái”, con trai giống Trọng thủy, con gái giống Mị Châu).

Hãy tưởng tượng câu chuyện sau khi mị châu và trọng thủy gặp nhau ở thủy cung mẫu 4

Bởi những dục vọng về quyền lực của mình mà Trọng Thủy đã dẫn đến cái chết thương tâm của người vợ mà chàng ta yêu thương nhất. Kể từ ngày Mị Châu ra đi mãi mãi, Trọng Thủy đã vô cùng đau đớn, ngày nhớ đêm mong đến người vợ của mình mà không màng đến ăn uống, tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến Mị Châu nên đã rất nhiều lần người ta nhìn thấy chàng thẩn thờ, ngẩn ngơ như người mất hồn. Cũng như mọi hôm, vì quá đau buồn trước cái chết của Mị Châu, Trọng Thủy đã tìm đến rượu để giải sầu. Trong lúc ngà ngà say, vì thương nhớ Mị Châu, Trọng Thủy trở lại chỗ Mị Châu tắm gội trang điểm khi trước để tìm lại kỉ niệm. Khi đến bên cạnh giếng Loa Thành, chàng ta đã khóc rất nhiều và tiếp tục uống đến lúc say. Sau đó, Trọng Thủy nhìn xuống giếng và thấy thấp thoáng hình bóng mờ mờ ảo ảo của mình mà tưởng Mị Châu. Tưởng chừng như được gặp lại người vợ sau bao ngày cách xa, Trọng Thủy lao nhanh xuống để giữ lại nhưng nào ngờ cái chết đã đến với chàng trong khoảnh khắc ấy.

Sau khi hồn lìa khỏi xác, Trọng Thủy mới nhận ra rằng mình đã cách biệt với thế giới phía trên kia. Đang trong lúc chàng ta chưa hoàn hồn thì bỗng đáy giếng có biến, linh hồn của Trọng Thủy bị cuốn theo mạch nước đổ ra sông, dòng chảy càng lúc càng xiết hơn khiến linh hồn vừa lìa khỏi xác của Trọng Thủy không thể làm chủ được mà ngất đi. Cho đến khi tỉnh lại, Trọng Thủy ngơ ngác nhìn xung quanh mà không thể xác định được phương hướng bởi vì đang trôi nổi giữa biển Đông bao la. Bỗng có một tướng cá chép từ phía xa tiến lại gần Trọng Thủy và cười to sau đó hỏi:

- "Ngươi có phải là Trọng Thủy? Kẻ đã chết ở giếng Loa Thành cách đây ít hôm".

Trong lúc ngơ ngác lo sợ vì trôi dạt trên biển nước mênh mông, Trọng Thủy luống cuống nhưng sau đó đã lấy lại được phong thái của một vị hoàng tử và đáp:

- Chính ta, nhưng tại sao người biết danh tính của ta?

- Ha ha! Ta chính là tướng quân của Long Vương có trách nhiệm coi quản vùng này. Cách đây hai ngày đã có người đến báo cho ta biết Long Vương muốn tìm ngươi.

- Vì sao lại tìm ta?

- Hãy ngoan ngoãn đi theo ta rồi ngươi sẽ biết.

Sau một vài câu nói, Trọng Thủy còn đang phân vân chưa biết nên xử lý như thế nào thì tướng cá chép đã hóa phép đưa chàng ta xuống thủy cung nơi Long Vương ở. Khi đến nơi, chàng ta đã cố gắng kháng cự yêu cầu trả tự do để trở về mặt đất nhưng bất thành. Bỗng chốc có một tên lính tôm từ trong chạy ra truyền lệnh Long Vương triệu kiến chàng ta. Biết không thể làm gì hơn, Trọng Thủy đành vâng lệnh mà đi theo tướng cá vào cung để diện kiến Long Vương.

Khi đến nơi, Trọng Thủy vẫn còn giữ trong mình tính cách của một vị hoàng tử và không chịu quỳ gối trước Long Vương. Tuy nhiên, Long Vương là một người khá nhân từ nên không chấp nhặt việc này. Nhưng không vì vậy mà bỏ qua dễ dàng, ngay lập tức, ngài đã hạ lệnh trói Trọng Thủy lại để hỏi tội.

- Ngươi có biết vì sao mình lại bị như vậy không?

- Ta có tội gì mà ngài phải làm như vậy?

- Cứng đầu! Ngươi có biết việc người xâm phạm đến nước Âu Lạc đã gây ra bao nhiêu cái chết thương tâm không?

Sau câu nói này, Trọng Thủy bỗng chốc trở nên yếu đuối bởi chính vì nguyên nhân ấy mà người vợ mà chàng ta yêu thương nhất đã không còn trên cõi đời này nữa. Mặc dù cũng đã chết nhưng không thể đi tìm lại được Mị Châu khiến chân chàng không còn trụ vững nữa mà khuỵa xuống dưới sàn. Lúc này Long Vương cũng hạ lệnh cởi trói và ra lệnh cho tướng cá một lần nữa hóa phép ban cho Trọng Thủy một thể xác mới nhưng không còn khôi ngô tuấn tú như lúc còn sống.

Trọng Thủy đã rất bất ngờ trước sự việc, ngước nhìn Long Vương mà hỏi:

- Vì sao ngài lại làm như vậy? Ta không thiết sống nữa.

- Ta ban cho người ân huệ này cũng là để trừng trị ngươi. Nếu như ngươi có tâm hối cải sẽ tìm lại được điều quý giá mà ngươi đã đánh mất.

Sau khi dứt lời, Long Vương tuyên bố bãi triều, chỉ còn lại mỗi chàng ta ngồi suy nghĩ. Những ngày tiếp theo sau đó, Trọng Thủy cảm thấy ân hận và thường xuyên tìm đến bãi san hô gần cung điện để yên tĩnh suy ngẫm. Cảm thấy ân hận nhưng không biết nên làm gì để bù đắp lại những gì mà mình đã gây ra.

Sau một tháng suy nghĩ, Trọng Thủy quay trở lại cung điện và xin được diện kiến Long Vương. Tất cả những gì mà chàng ta có thể làm là xin được cho phép để đi giúp đỡ những cư dân biển đang gặp nạn. Long Vương cảm thấy Trọng Thủy khá thành thật nên đã cho phép và truyền lệnh cho Trọng Thủy đến một vùng biển khá xa để coi quản và khắc phục thiên tai nơi này.

Ngày tháng trôi qua, Trọng Thủy trở nên hiền lành, tốt bụng và luôn cố gắng hết sức để giải quyết các vấn đề nơi chàng ta cai quản. Mặc dù công việc bận rộn, nhưng mỗi ngày Trọng Thủy đều nhớ đến Mị Châu trước lúc nghỉ ngơi và đôi lần những giọt lệ vẫn đọng lại trên khóe mi khi chàng dần chìm vào giấc ngủ. Cho đến 5 năm sau, khi mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa chàng ta quay trở lại thủy cung để báo cáo tình hình với Long Vương.

Thấy Trọng Thủy đã hoàn thành tốt công vụ và trở nên tốt tính hơn Long Vương cảm thấy rất hài lòng. Để ban thưởng cho Trọng Thủy, ngài đã làm phép để biến Trọng Thủy trở về với hình dáng cũ của mình. Trong lòng chàng hết đỗi vui mừng đã cảm tạ ân huệ của Long Vương. Để sắp xếp công việc mới cho Trọng Thủy, Long Vương yêu cầu chàng lưu lại hậu cung vài ngày trước khi chính thức ban lệnh.

Sẵn dịp may, Trọng Thủy đã đi tham quan tất cả những nơi có thể đến trong cung để giải khuây. Trong lúc đang đi dạo, Rùa Thần đã bất thình lình xuất hiện khiến cho chàng ta giật mình. Chưa rõ vì đâu mà Rùa Thần tức giận đã đánh Trọng Thủy. Trọng Thủy ngay lập tức yêu cầu được giải thích.

Rùa Thần giọng tức giận trả lời.

- Ngươi đã cướp bảo vật ta tặng cho An Dương Vương để thôn tính Âu Lạc. Cớ vì sao ngươi còn tìm đến đây!

Trọng Thủy đã rất ân hận trước những việc mình làm nên chẳng thể nói nên lời:

- Ta.....!

- Không lẽ ngươi còn muốn làm khổ Mị Châu thêm một lần nữa?

- Ngài nói gì? Mị Châu, nàng ấy ở đâu?

- Người còn muốn...!

Chưa nói hết câu Rùa Thần đã quay lưng mang đầy tức giận mà bỏ đi. Lúc đó, trong lòng của Trọng Thủy đã rất hỗn độn, đầu óc quay cuồng. Cho đến hôm sau, Trọng Thủy vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh bởi đêm qua trong mơ đã liên tục gọi tên Mị Châu.

Buổi chiều hôm ấy, Trọng Thủy lang thang như người mất hồn ở vườn Thượng Uyển. Bất chợt một bóng dáng người con gái thân quen cách đó không xa đang dần đi khuất. Trọng Thủy vội chạy theo, miệng liên tục gọi:

- "Mị Châu, có phải nàng đó không. Ta là Trọng Thủy, xin nàng hãy dừng bước".

Cô gái ấy dường như nghe thấy, chân đã ngừng bước nhưng không quay mặt về phía sau. Cho đến khi Trọng Thủy đuổi kịp và dừng lại trước mặt Mị Châu. Hơi thở chưa kịp điều hòa, niềm vui sướng vỡ òa trong lòng Trọng Thủy toan ôm lấy Mị Châu thì bị nàng tránh. Niềm vui chưa kịp tận hưởng thì thất vọng đổ ầm xuống khiến Trọng Thủy hụt hẫng giọng run run hỏi:

- Nàng không nhận ra ta sao? Ta là tướng công của nàng đây.

- Xin lỗi ngài! Ta đã không còn là Mị Châu của lúc trước. Bây giờ ta đã là con gái nuôi của Long Vương, thứ lỗi ta không quen biết ngài.

Sau khi dứt lời Mị Châu quay lưng đi mà hàng mi ngấn lệ rơi xuống. Trọng Thủy phía sau nhìn theo mà lòng đau như cắt. Ngay lập tức một ý nghĩ trong đầu, chàng vội vã đến tẩm cung xin được diện kiến Long Vương. Sau tiếng triệu, Trọng Thủy đã quỳ gối trước mặt Long Vương và bày tỏ nỗi lòng của mình.

- Thưa ngài, ta thật sự cảm thấy ân hận và hiểu vì sao lúc trước người nói ta sẽ tìm thấy thứ quý giá mà ta đã đánh mất.

Trong lòng Long Vương đã biết điều gì xảy ra nhưng vẫn lạnh giọng trả lời.

- Người nói vậy là có ý gì?

- Xin thưa! Ta đã gặp Mị Châu, người con gái mà ta yêu thương nhất trong lúc đi dạo ở vườn Thượng Uyển. Nhưng nàng không nhận ta và nói rằng mình là con gái nuôi của ngài.

Trọng Thủy tiếp lời:

- Ta thật sự cảm thấy ân hận, xin ngày hãy cho ta cơ hội để được bù đắp những gì đã gây ra cho Mị Châu.

Với tất cả sự chân thành, Trọng Thủy đã lay động được Long Vương và ngài cũng cười nhẹ ròi đáp lại:

- Đúng vậy! việc để ngươi đi coi quản vùng xa là muốn người thấu hiểu được việc chăm sóc con dân khốn khổ ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc thôn tính một đất nước mà gây ra những cảnh thương tâm không đáng có.

Lúc này, Trọng Thủy không cầm được lòng mình mà lệ rơi xuống, trong lòng rối bời, sự ân hận đang tràn ngập trong suy nghĩ của chàng ta.

Long Vương thêm lời:

- Ngươi hãy yên tâm, ta sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Ngươi lui ra trước đi.

Ba ngày sau, Long Vương mở một yến tiệc để chiêu đãi cả hoàng cung. Trong bữa tiệc Mị Châu cũng có mặt. Khi buổi tiệc đến lúc cao hứng, Long Vương tuyên bố cho phép Trọng Thủy và Mị Châu được quay trở lại. Nhưng mọi việc không diễn tiến thuận lợi bởi Mị Châu lòng rối bời mà xin cha nuôi của mình rút lại kim khẩu.

- Thưa cha! Con biết mình đã gây ra tội lỗi rất lớn, xin cha thu hồi lại ân huệ này.

- Con gái ngoan! ta biết mỗi ngày con đều nhớ đến hắn ta mà thường xuyên bỏ bữa. Ta thật sự không muốn thấy con như vậy nên mới ban ân huệ này. Dẫu sao hắn ta cũng đã hối hận và có những sửa đổi tốt trong thời gian vừa qua, nên con hãy nghe lời ta.

Bữa tiệc kết thúc sau khi mọi người đã no say. Những ngày sau đó, Trọng Thủy thường xuyên đến tìm gặp Mị Châu để bày tỏ nỗi lòng của mình. Không thuận lợi bởi Mị Châu từ chối gặp mặt. Cho đến một ngày nọ, khi Trọng Thủy vô tình bắt gặp nàng trên đường từ trở về cung. Chàng đã bày tỏ rất nhiều, giải thích những điều ân hận để nàng hiểu.

- Xin nàng hãy tha lỗi cho ta! Những lỗi lầm khi xưa ta sẽ bù đắp tất cả.

Mị Châu ngấn lệ không nói nên lời, quay lưng bỏ đi để lại Trọng Thủy đứng trông theo từ phía sau. Mãi cho đến 1 năm sau, khi nhận thấy Trọng Thủy đã thật sự thay đổi, tốt bụng hơn xưa Mị Châu đã đồng ý quay trở lại bên chàng.

Trải qua bao nhiêu ngày tháng chôn mình trong sự ân hận, những thay đổi mà Trọng Thủy đã làm cũng đã mang Mị Châu trở về bên cạnh mình. Được ở bên cạnh người vợ mình yêu thương, Trọng Thủy bắt đầu bù đắp tất cả những gì mình đã gây ra khi còn sống trên trần gian cho Mị Châu.

------------------------

Mời các bạn tham khảo thêm các bài viết dưới đây của chúng tôi:

Trên đây VnDoc đã giới thiệu tới các em Bài tập làm văn số 2 lớp 10 đề 3: Kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu. Để có kết quả cao hơn trong học tập, VnDoc xin giới thiệu tới các em học sinh tài liệu Địa lý lớp 10, Trắc nghiệm Tiếng Anh 10, Chuyên đề Toán 10, Giải bài tập Vật lý 10 nâng cao mà VnDoc tổng hợp và đăng tải.

Chúc các em học tập thật tốt.

Chia sẻ, đánh giá bài viết
255
Sắp xếp theo
    🖼️

    Gợi ý cho bạn

    Xem thêm
    🖼️

    Ngữ văn 10

    Xem thêm