Suy nghĩ của anh (chị) về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình"
Văn mẫu lớp 10: Suy nghĩ của anh (chị) về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" gồm các dạng văn mẫu được VnDoc sưu tầm và giới thiệu củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra viết sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham khảo chi tiết và tải về tại đây nhé.
Suy nghĩ về câu: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình"
- Dàn ý chi tiết suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình"
- Suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" mẫu 1
- Suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" mẫu 2
- Suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" mẫu 3
- Suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" mẫu 4
Dàn ý chi tiết suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình"
I. Mở bài
– Sai lầm là điều thông thường của con người.
– Vấn đề là ở chỗ có biết tự sửa sai lầm ấy hay không.
– “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình”.
II. Thân bài
1. Tại sao?
– Xã hội nào cũng mong ước sự giàu mạnh, hạnh phúc. Mong ước ấy có được là nhờ sự góp công của mỗi cá nhân.
– Người nào cũng biết tự sửa mình để có kiến thức khoa học, giữ bản chất truyền thống, những đức tính tốt của dân tộc.
– Liên hệ đến nhiều gương sáng trong xã hội xưa và nay để chứng minh lợi ích của việc tự sửa mình như thầy Mạnh Tử…
2. Cái hại lớn.
– Không chịu sửa mình tức là chấp nhận sự xâm nhập của những thói hư tật xấu để rồi nó trở thành ông chủ khó tính sai khiến mình.
– Học sinh lười biếng, không học bài, làm bài mà vẫn không chịu sửa mình. Nếu được thi đỗ, người ấy sẽ gây tác hại gì cho xã hội?
– Xã hội không thiếu những tác hại to lớn do việc không chịu sửa mình của những vị vua chăm dân trị nước như vua Lê Long Đĩnh, triều Nguyễn đã dẫn đến tình trạng mất nước.
3. Tự sửa mình như thế nào
– Quan sát những người xung quanh để rút kinh nghiệm
– Tìm đọc những tấm gương đạo đức.
– Nghe lời phê bình, đóng góp ý kiến của những người xung quanh.
– Chấp hành tốt kỉ luật, pháp luật.
– Tránh xa những người xấu, việc xấu không chịu sửa mình.
III. Kết bài
– Tự sửa mình là hành động thiết thực để giúp mỗi con người hoàn thiện mình về mọi mặt.
– “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình”.
Suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" mẫu 1
Là con người, không ai trên thế gian này là hoàn hảo, toàn diện tất cả. Ai cũng có những sai lầm riêng, đó là điều thông thường nhát của con người. Thế nhưng, điều quan trọng khiến một con người nổi bật lên giữa những điều thông thường ấy chính là sự tự giác phát hiện ra những sai lầm ấy và tự biết sửa mình. Có như vậy thì họ mới có thể đi đến con đường thành công một cách vinh quang nhất, chính đáng nhất. Nói về điều này, người xưa có câu;
“Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình”. Chỉ với một câu nói ngắn ngủi thôi nhưng người xưa đã để lại cho bài học kinh nghiệm, một bài học đạo đức thật sâu sắc và ý nghĩa trên con đường vươn tới thành công của mỗi người.
Điều có hại trong cuộc sống xung quanh ta thì muôn vàn, từ những điều nhỏ nhặt như: nói dối, nói xấu, lười biếng, lề mề,… dần dần trở thành thói quen xấu ngấm dần vào nhân cách mỗi người, làm cho tâm hồn ta trở nên vẩn đục, tầm thường thậm chí trở nên hèn hạ, xâu xa. Nguyên do chính dẫn đến tình trạng ấy là bởi họ không biết tự sửa mình. Ngay từ thuở nhỏ hay từ lúc hình thành sai lầm ấy, ta phải có lý trí sáng suốt nhận ra sai lầm, hiểu được tác hại của nó và quan trọng phải biết sửa sai lầm do mình gây ra. Sự cố chấp, bảo thủ là con đường ngắn nhất đưa người ta đến ngõ cụt.
Không chịu sửa mình tức là nhượng bộ, chấp nhận những thói hư tật xấu và dần dần, từ một người khách qua đường, nó trở thành “ông chủ khó tính’’ sai khiến, điều khiển hành động của con người, dẫn con người đến những hành động lầm lạc, thậm chí là đi vào vòng xoáy của tội lỗi. Thói hư tật xấu xâm nhập vào con người từ buổi ban sơ, từ những thói nhỏ, được tái phạm nhiều lần như: nói dối, nói xấu… thi khi ta càng lớn, thói xấu đó cũng sẽ càng lên theo mức độ, trở thành thói quen xấu không dễ gì từ bỏ của con người. Như một em bé lúc nhỏ đâu ý thức được tác hại của nói dối, nói xấu. Chi vì những lý do đơn giản như: làm bài điểm kém, đánh bạn, làm mất sách vd mà phải về nhà nói dối bố mẹ. Nếu như các bậc cha mẹ không kịp thời phát hiện và sửa chữa thì các em sẽ tạo cho mình cảm giác an toàn, không bị la mắng khi nói dối. Lâu dần, các em sẽ tiếp tục nói dối để giấu bố mẹ nhiều chuyện và nó sẽ trở thành thói quen xấu cho các em. Vì vậy vai trò của bố mẹ trong việc phát hiện và sửa chữa những tật xấu từ khi mới hình thành là rất quan trọng. Đó là thuở nhỏ, còn khi lớn lên, mỗi lứa tuổi, mỗi thời kỳ đều có những sai lầm riêng, không ai tránh khỏi. Trong nhà trường, nhiều bạn học sinh luôn tỏ thái độ lười biếng trong học tập như: không chịu làm bài tập về nhà, không chịu học bài rồi đến giờ kiểm tra lại quay cóp bài bạn. May mắn lại thi đỗ nhờ bạn cho xem bài thì những con người ấy sau này sẽ như thế nào? Sẽ làm công việc gì giúp ích cho đất nước khi mà tấm bằng có được nhờ may mắn. Tất nhiên, những con người như vậy sẽ dần dần bị xã hội đào thải trong quá trình sàng lọc nhân lực của họ. Hậu quả to lớn này là do thuở học sinh không biết tự sửa mình. Biết là mình lười biếng, điểm kiểm tra là của bạn mà vẫn cố chấp giữ mãi một tật xấu, không chịu tự sửa mình, không chịu cố gắng học tập để cuối cùng trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội. Không riêng gì chúng ta ngày nay, ngày trước, cũng có không ít những vị vua mất nước, mất nhà chỉ vì không chịu sửa mình. Lê Long Đĩnh từ khi lên ngôi, suốt ngày ăn chơi sa đoạ, không quan tâm đến cuộc sống của dân tình, bao nhiêu của cải của dân đều bị bọn vua quan vơ vét để phục vụ cho “sự nghiệp ăn chơi” của mình, làm cho bá tánh trăm họ phải rơi vào cảnh lầm than. Thời ấy gian thần không ít nhưng cũng đâu phải không có những vị quan thanh liêm, những người đã nhiều lần khuyên can vua. Nhưng Lê Long Đĩnh với sự cố chấp, bảo thủ, không chịu sửa chữa những lầm lạc trong lối sống và trị dân, hậu quả là bị nhà Lý cướp ngôi. Rồi đến nhà Nguyễn thi hành chính sách bế quan toả cảng, làm cho dân ta bị cô lập với các nước phương Tây tiến bộ, quân sự lạc hậu, kinh tế kém phát triển. Các vị quan như Nguyễn Trường Tộ, Phan Thanh Giản sau khi đi sứ, biết được tình hình phát triển của các nước phương Tây liền dâng lên các bản điều trần xin cải cách, duy tân đất nước nhưng triều Nguyễn vẫn không chịu sửa đổi. Kết cục là nước ta rơi vào tay bọn thực dân Pháp.
Như vậy tác hại, hậu quả của việc không chịu tự sửa mình là không thể lường trước. Từ một sai lầm nhỏ có thể dẫn đến những sai lầm tiếp theo lớn hơn, trầm trọng hơn, đôi khi nhấn chìm người ta trong hố sâu của tội lỗi. Một người không biết tự sửa mình cũng đồng nghĩa với sự tha hoá dần dần trong nhân cách và cuối cùng là sự đánh mất chính mình. Sai lầm là do ta tự tạo ra và chính ta phải tự sửa sai lầm đó thì mới giúp ta tự tin hơn trên con đường xây dựng tương lai cho riêng mình. Có như thế mới làm cho xã hội tốt đẹp hơn, giàu mạnh hơn, thanh bình hơn. Đó là nhờ sự góp công của mỗi cá nhân. Hơn nữa, mỗi con người không chỉ sửa mình để xã hội phát triển mà còn giúp ta hình thành nhân cách đẹp, lối sống đẹp và từ đó trở thành con người đẹp. Mỗi con người tự sửa mình để cùng học tập, cũng trưởng thành hơn trong nhận thức và suy nghĩ; tự sửa mình để sống cần kiệm nhưng không keo kiệt; tự sửa mình để có cuộc sống văn minh hơn, tốt đẹp hơn.
“Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình”. Tự sửa mình mang lại nhiều điều tốt đẹp cho con người nhưng phải sửa mình như thế nào cho đúng cách để trở thành người tốt? Điều này cũng không quá khó khăn đối với những người có lý trí sáng suốt, nhận ra cái đúng, cái sai, cái nào có ích, có hại một cách kịp thời. Nhưng thực tế thì không dễ dàng như vậy, người ta thường thấy rất rõ những khuyết điểm, sai lầm của người khác nhưng có mấy ai tự nhận thức được toàn bộ những khuyết điểm của mình, những sai lầm của mình. Chính vì vậy, tự sửa mình không đơn giản chỉ dựa vào lý trí của bản thân mà còn cần đến sự giúp đỡ của những người xung quanh để nhìn nhận một cách đúng đắn những phần lệch lạc của bản thân. Để tự sửa mình, trước hết mỗi người phải tự lắng nghe ý kiến đóng góp của người khác đồng thời cũng phải biết chọn lọc, nhìn nhận mức độ đúng đắn của những ý kiến ấy để tự hoàn thiện mình theo cách tốt nhất có thể. Tự sửa mình cũng cần đến sự quan sát tỉ mỉ, để ý đến từng hành động, cử chỉ của những người xung quanh. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, từ chuyện ăn, ngủ, học hành đến việc giao lưu tiếp xúc bên ngoài xã hội, ta cần phải biết suy nghĩ thận trọng từng lời nói, hành động trước khi thực hiện, phải biết rút kinh nghiệm từ những sai lầm trước đó của bản thân cũng như của người khác. Tìm đọc những tấm gương đạo đức đã từng sai lầm, đã sửa chữa và đã thành công cùng là một phương pháp tốt để tự sửa mình. Chẳng hạn như thầy Mạnh Từ tự bò học để về nhà, mẹ Mạnh Tử đang ngồi dệt vải bèn cắt ra làm đôi. Mạnh Tử hỏi: “Tại sao mẹ lại làm thế?”, mẹ Mạnh Tử trả lời: “Khúc vải này bị cắt làm đôi đã trở thành vô dụng. Con đi học bỏ nửa chừng chạy về nhà chơi thì có khác nào khúc vải này đâu!”. Thầy Mạnh Tử hiểu, học siêng năng và đã trở thành tấm gương học tập cho các thế hệ sau. Những tấm gương đạo đức sáng ngời nhân cách như vậy đáng để ta noi theo và phát huy tốt truyền thống hiếu học của dân tộc ta. Tự sửa mình còn là biết chấp hành tốt kỉ luật, kỉ cương của Nhà nước, từ bỏ những thói xấu, trái pháp luật như; trộm cắp, ma tuý, mại dâm,… để định hướng cho mình phát triển theo đường lối đúng đắn của Đảng và Nhà nước. Đi đôi với việc tự sửa mình đó, bản thân mỗi người cần tránh xa những thói hư tật xấu hay những con người xấu, không để nó ảnh hưởng, xâm nhập vào mình như ông bà ta đã từng dạy “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.
Tự sửa mình là hành động thiết thực nhất để giúp mỗi con người hoàn thiện hơn về nhiều mặt. Bởi ai cũng có những sai lầm dù là lớn hay nhỏ, sai lầm là điều thông thường nhất của con người. Nhưng nếu ta không biết tự sửa mình thì nó sẽ trở thành cái hại lớn làm huỷ hoại, đánh mất đi phần tốt đẹp nhất của con người. Thật đúng với câu nói: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình”.
Suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" mẫu 2
Trong những cuộc họp với các đồng chí cán bộ đứng trong hàng ngũ của Đảng, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng nhắc nhở mỗi cá nhân cần biết phê bình và tự phê bình. Nói rộng ra thì có lẽ việc nhận thức được khuyết điểm của mình để sửa chữa, rút kinh nghiệm là vô cùng quan trọng. Người xưa có câu: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình”. Đối với mỗi chúng ta, đó thực sự là một bài học quý giá.
Trong cuộc sống, mỗi con người khó thể tránh khỏi những cái “hại”. Hiểu một cách tổng quát thì “cái hại” là những điều làm ảnh hưởng không tốt đến quyền lợi, cuộc sống của cá nhân. Có cái “hại” do yếu tố ngoại cảnh tác động, gây nên nhưng cũng có “cái hại” do con người tự gây ra cho mình. Trong câu nói trên, “cái hại” lớn nhất được người xưa chỉ rõ là cái hại do chính con người gây ra cho mình: cái hại do “không chịu sửa mình”.
Bản thân mỗi con người không ai sinh ra đã hoàn hảo. Tạo hóa ban cho mỗi người những giá trị nhất định. Mỗi người có thể yếu về mặt này nhưng mạnh về mặt khác. Vấn đề là chúng ta phải ý thức được những mặt mạnh cũng như mặt yếu của mình để cố gắng “sửa mình”, tự hoàn thiện. “Không chịu sửa mình” biểu hiện ở chỗ con người nhận thấy được khuyết điểm của mình nhưng không chịu sửa lỗi.
Cần phải “sửa đổi” chính mình từ những việc làm, thói quen nhỏ nhất bởi đó chính là con đường tất yếu mà nhân loại cần phải đi trong quá trình tiến hóa và tự hoàn thiện. Ngạn ngữ Hi Lạp có câu: “Thói quen xấu ban đầu chỉ là người khách qua đường, sau thành người bạn thân ở cùng nhà và cuối cùng trở thành ông chủ nhà khó tính”. Những thói quen, những tật xấu của bạn, nhiều khi bạn nghĩ rằng nó chẳng làm ảnh hưởng tới ai vì nếu có sao thì chỉ mình bạn gánh chịu nhưng chỉ khi trở thành một tế bào tốt của xã hội thì lúc đó, cuộc sống của bạn mới thực sự có ý nghĩa. Khi xưa, thấy nét chữ của mình quá xấu, Cao Bá Quát đã quyết tâm luyện chữ, kiên trì, bền bỉ và cuối cùng đã có được nét chữ rất đẹp. Khi biết tự sửa chữa những khiếm khuyết của bản thân, bạn sẽ thấy mình đạt được nhiều điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống, bạn được mọi người yêu quý, tôn trọng.
Có một ông bố đã viết thư cho thầy hiệu trưởng của con trai mình và nói rằng: “Xin thầy hãy dạy cho cháu biết cảm thấy vinh dự khi thi rớt còn hơn là gian lận trong khi thi”. Trong đời sống học đường hiện nay, có rất nhiều học sinh quay cóp trong các kì thi, kiểm tra. Lười học, lại chạy theo thành tích, những học sinh này chỉ vì điểm số mà tự hình thành cho mình một thói quen xấu. Nếu những học sinh đó không chịu sửa đổi, từ bỏ thói quen này thì chắc chắn họ sẽ đánh mất tương lai của chính mình. Người xưa cũng đã có câu: “Thất bại với chính bản thân mình là thất bại thảm hại nhất”, vậy nên nếu không tự đấu tranh để sửa đổi và hoàn thiện bản thân thì có lẽ con người sẽ tự chuốc lấy cho mình “cái hại” lớn nhất.
Những thói quen xấu, những tật xấu mà bạn mắc phải như những cái ung, cái nhọt trong nhân cách của bạn. Nếu không chịu đau mà loại bỏ nó đi thì tới một lúc nào đó nó sẽ tích tụ và đủ sức đánh gục bạn. Con người sống trên đời cần phải nhận thức được chính mình, phải chịu khó “sửa mình” - tức là trừ được cái hại lớn nhất, cũng là nguồn gốc sinh ra những cái hại khác — thì mới mong tránh được những “cái hại” trong cuộc sống.
Hoàn thiện bản thân không phải là chuyện dễ dàng nhưng không có nghĩa là không thể làm được. Có rất nhiều người đã làm và họ đã thành công. Bác Hồ vĩ đại của chúng ta chính là một tấm gương lớn. Cuộc sống vốn được tạo nên từ những điều rất nhỏ, vậy nên mỗi người hãy cố gắng sửa đổi chính mình để không bao giờ phải hối tiếc về những việc đã qua; không phải tự hỏi tại sao ngày ấy không chịu sửa đổi bản thân... Hi vọng rằng trong chúng ta ngày càng ít người phải tự hỏi mình như thế!
Suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" mẫu 3
Người khôn ngoan là người biết lắng nghe, thấy sai phải sửa thấy bất bình phải lên tiếng. Thật vậy trái ngược với nó là những người bảo thủ, bất chấp sai lầm của mình nhưng rồi lại nhắm mắt cho qua. Đó là một thói quen xấu, một hành động kém khôn ngoan mà mỗi chúng ta cần phải sửa chữa. Điều này hoàn toàn đúng với câu nói: "Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình".
Đúng vậy, là người sống trên đời ai mà chẳng có lúc phạm phải sai lầm, ai mà chẳng từng vài lần trót dại để rồi sau đó mới lớn khôn. Tuy nhiên lại có người biết tận dụng những sai lầm để ngày một hoàn thiện mình và người thích che giấu những sai lầm của mình. Mỗi hành động, mỗi việc làm của chúng ta đều có nhân quả báo ứng, nếu có cố gắng sẽ có báo đáp còn cố chấp cứng đầu sẽ đem lại kết cục đau đớn. Và đây cũng là thông điệp mà câu nói: " Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" muốn truyền tải cho mỗi chúng ta.
Để hiểu rõ hơn về câu nói này trước tiên chúng ta cần hiểu "cái hại" là gì? Cái hại là những điều ảnh hưởng xấu đến bản thân mình. Trong cuộc sống hiện nay thì có vô số thứ có thể ảnh hưởng đến bản thân mình, cái hại có thể bắt nguồn từ nguyên nhân gián tiếp như khói bụi có thể ảnh hưởng đến sức khỏe, lũ lụt, thảm họa thiên nhiên,... Tuy nhiên câu nói trên truyền tải thông điệp nằm trong phạm vi nhỏ hẹp hơn là chính bản thân chúng ta, đây là nguyên nhân trực tiếp mà cũng là nguyên nhân dẫn đến cái hại lớn nhất cho bản thân mỗi người.
Vậy cái hại lớn nhất là gì? Đó là không chịu sửa mình. "Không chịu sửa mình" ở đây có thể là sự trì trệ cố hữu, cũng có thể là sự bảo thủ, cố chấp; sự kiêu ngạo mù quáng, luôn cho mình là đúng hoặc biết sai nhưng lại không chịu sửa đổi. Tật xấu không chịu sửa mình luôn mang đến những hậu quả đáng sợ và mỗi người chúng ta cần phải kịp thời thức tỉnh, sửa đổi trước khi quá muộn.
Sống trên đời ai mà chẳng một vài lần trì trệ, đôi khi cũng muốn dành cho mình một chút thời gian để nghỉ ngơi, dẹp công việc hiện tại sang một bên để có những giây phút thư thái cho tâm hồn mình, giải tỏa căng thẳng. Điều này không sai tuy nhiên nhiều người lại lấy đây là cái cớ để trì hoãn công việc, hôm nay mình nghỉ một chút ngày mai làm, mình còn nhiều thời gian, mình chưa đến hạn nộp,... Họ sớm nhận ra việc trì trệ công việc hằng ngày là không tốt nhưng rồi cũng ậm ừ cho qua, họ không chịu sửa đổi bản thân để rồi thói trì trệ trở thành một tật xấu không thể sửa được. Lại thêm nhiều ví dụ hơn về tật xấu không chịu sửa mình đó là những thói quen xấu của mỗi người, mặc dù biết hút thuốc rất hại sức khỏe, ham chơi quá sẽ ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống, vi phạm luật giao thông sẽ bị phạt và thậm chí đe dọa tính mạng bản thân,... Tất cả chúng ta đều biết đó là những việc làm không tốt, chúng ta cũng đã biết trước về hậu quả của mỗi thói quen xấu mà mình đang làm thế nhưng lại không chịu sửa đổi, bướng bỉnh cố chấp để rồi cuối cùng rơi vào những hậu quả đáng tiếc. Biết sai phải sửa, biết thiếu sót phải bổ sung, lắng nghe đóng góp, nhận xét cũng là một yếu tố rất quan trọng để có thể sửa đổi bản thân, thế nhưng nhiều người lại cho rằng những lời nhận xét kia khiến họ không hài lòng. Đó là những lời nhận xét không cần thiết, họ có tư cách gì mà đánh giá mình, mình sai mình chịu đâu có mất gì của người ta, và rồi cũng bởi vì suy nghĩ ấy mà họ gạt đi những lời góp ý kia, trở nên cố chấp, bảo thủ, không mở lòng với những người đang muốn họ thay đổi. Bướng bỉnh, cố chấp khiến họ ngày càng sai lầm, giữ nguyên thói quen xấu, sai phạm lặp đi lặp lại nhưng rồi họ lại đổ lỗi cho số phận, họ cho rằng bản thân mình sinh ra đã thế rồi, mình không thể sửa được, có chết cũng không thể sử được, nó đã trở thành thói quen rồi. Và rồi con người ấy từ một người bình thường như bao người khác trở thành đối tượng để người khác bàn tán, bình luận, không ai muốn góp ý, không ai muốn lại gần vì sự bảo thủ, cố chấp.
Mỗi người trong chúng ta là một cá thể trong một công đồng xã hội rộng lớn, chúng ta đều được học tập và làm việc nhưng tại sao lại có những người đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, có người thành công nhưng cũng có người thất bại? Điều nó hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ và cách nhìn nhận của mỗi chúng ta. Ai cũng phải mắc sai lầm, kể cả nhà bác học vĩ đại nhất, chẳng phải để ra được một phát minh hay một công trình nào đó người ta phải thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, sau nhiều cố gắng và sửa chữa cuối cùng người ta mới đạt được thành công hay sao. Đừng nghĩ người ta làm được còn mình thì không, đừng cố gắng biến mình trở thành con vẹt, trở thành bản sao của người khác vì mỗi người có một thế mạnh khác nhau và không phải cứ áp dụng phương pháp của người kia là mình cũng sẽ thành công được như họ. Cuộc sống đâu dễ dàng như chúng ta tưởng và chỉ có người không ngừng cố gắng sửa đổi bản thân mình mới sớm đạt được thành công. Không chịu sửa mình mặc dù biết đó là sai, là thiếu sót dẫn đến những hành động nhằm che đậy đi sai lầm của mình, bảo thủ, ngoan cố gây ra bất đồng với người khác. Đôi khi lại vì cái thứ gọi là lòng tự trọng cao ngất trời kia mà sinh ra tranh chấp không đáng có, biết bản thân mình sai nhưng lòng tự trọng lại không cho phép mình cúi đầu dẫn đến những hành động không đáng có gây rạn nứt các mối quan hệ để rồi lại ảnh hưởng đến hiệu quả công việc. Không chịu sửa mình sẽ hình thành thói quen trì trệ, không sửa chữa, bảo thủ sẽ tụt hậu với thời đại, trở nên cổ hủ khó hòa nhập với xã hội nơi đầy ắp các tư tưởng tiến bộ.
Không chịu sửa mình dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng, vậy phải làm thế nào để chúng ta tự sửa đổi bản thân mình? Câu trả lời là phải lắng nghe, mỗi người cần lắng nghe, tiếp thu đóng góp, nhận xét của người khác để hoàn thiện bản thân mình hơn. Có thể đó là những lời nhận xét thẳng thừng không chút kiêng nể, đó là những lời có chút khó nghe nhưng sau cùng đó là bởi vì mình còn thiếu sót, chưa đủ năng lực nên mới bị như thế. Đừng đặt lòng tự trọng sai chỗ, sai thời điểm vì nó chỉ làm cho những mối quan hệ của mình thêm tồi tệ, xấu xa sẽ ngày càng xấu xa mà thôi. Cách dẫn đến thành công nhanh nhất đó là trải qua thất bại, sau mỗi thất bại ta lại rút ra được những bài học, dày dặn thêm kinh nghiệm, có thêm hành trang cho hành trình vươn tới thành công của mình. Và điều không thể thiếu đó là phải luôn tỉnh táo trong suy nghĩ và hành động để kịp thời nhận ra được điểm mạnh, điểm yếu và từ đó sửa đổi, phát huy hết năng lực của bản thân. Cũng cần tỉnh táo trong việc chọn bạn, chọn người để tin tưởng vì cuộc sống nhiều éo le, luôn có những kẻ nịnh hót nịnh bợ luôn tìm mọi cách cố để dìm bản thân ta xuống vực thẳm, nên nhớ sự thật mất lòng, thà chấp nhận cay đắng một lần còn hơn ngậm đắng cay về sau. Ngoài ra để tự hoàn thiện bản thân, tự sửa mình thì còn cần giao lưu, kết bạn với những người có phẩm chất tốt để từ đó học hỏi, cùng nhau sửa chữa và tiến bộ.
Cuộc sống luôn ẩn chứa những bất ngờ không tưởng và bên cạnh đó luôn có những kẻ rảnh rỗi ganh tị với thành công của người khác. Vậy nên cần tỉnh táo, có quan điểm riêng trong việc sửa đổi bản thân. Không phải ai bảo gì cũng nghe, ai nói gì cũng sửa đổi vì biết đâu đó chỉ là lời ganh ghét đầy giả tạo của kẻ luôn muốn hãm hại ta. Nếu điều đó đúng, nếu tất cả mọi người đều cho rằng mình sai thì có lẽ là mình đã sai và nên sửa đổi còn nếu đó chỉ là lời chua ngoa từ một vài kẻ xấu xa ngoài kia thì không cần để ý, không cần so đo với những kẻ tầm thường và rảnh rỗi.
Là người, sống trên đời ai mà chẳng có những lúc mắc phải sai lầm và điều quan trọng lúc bấy giờ là phải tỉnh táo để thoát khỏi sai lầm ấy, mỗi sai lầm cho ta một bài học giúp ta trưởng thành và hoàn thiện hơn. Vậy nên mỗi người cần phải tự sửa đổi bản thân mình, lắng nghe và tiếp thu để rồi tự sửa đổi vì không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình.
Suy nghĩ về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" mẫu 4
Cổ nhân dạy: “Không có cái hại nào bằng không chịu sửa mình.”, có đúng như vậy chăng?
Chính thế! “Nhân vô thập toàn”, trong trời đất chẳng ai mười phân vẹn mười cả. Mỗi chúng ta đều có khuyết điểm. Nếu như ta cứ bảo thủ mà không chịu sửa chữa, điểm yếu ấy cứ lớn dần, chèn ép những cái tốt và sản sinh thêm những cái xấu khác, khiến con người ta không thể nào phát triển được. Giả thử có người văn võ song toàn, có tài kinh bang tế thế nhưng lại kiêu căng, ngạo mạn mà không chịu sửa mình. Y cho rằng mình hoàn hảo. Thảm họa bắt nguồn từ đấy. Do kiêu căng, y sinh ra bảo thủ, không chịu tiếp thu cái hay, cái đẹp của người khác. Và vì không tiếp thu thêm cái mới, y trở nên lạc hậu trước thế giới luôn biến đổi. Cuối cùng, do không chịu sửa mình, y không những không loại bỏ được thói kiêu căng mà ngay cả cái tài của y cũng dần bị diệt vong. Nói cách khác, thói tự sửa mình cũng giống như kháng thể trong thân ta vậy.
Sống trên đời, không ai không bị bệnh, chẳng nặng thì nhẹ. Đó cũng giống như thói xấu ta mắc phải. Thế nhưng vì lẽ gì có người bệnh nặng thì hết mà có kẻ bệnh nhẹ lại không qua khỏi? Đó chẳng phải là do hệ miễn dịch tốt xấu khác nhau hay sao? Người bệnh nặng nhưng có hệ miễn dịch tốt sẽ tự đẩy lùi bệnh mà hiếm khi phải dùng bất cứ một viên thuốc tây y nào. Kẻ bệnh nhẹ nhưng không có khả năng miễn dịch thì dù có uống thuốc tốt đến mấy, bệnh nhẹ cũng hóa nặng, không thể chữa trị. Kẻ ấy luôn trách trời, trách phận mà không biết y chỉ có thể tự trách mình đã không sống điều độ mà thôi! Không biết sửa mình có tác hại nghiêm trọng đến như thế. Nó có thể hủy diệt một con người tốt. Từ đó, ta có thể tự ngẫm mà suy ra rằng, sửa mình là điều cấp bách nên làm, cũng như mỗi ngày ta phải rèn luyện thân thể để có hệ miễn dịch tốt vậy.
Nhưng sửa mình như thế nào cho đúng, cho có hiệu quả cao là điều không phải ai cũng biết rõ. Cách sửa mình sai lầm thường thấy nhất là sửa mình theo kiểu hình thức. Những người này phao lên rằng họ sẽ tiếp nhận những ý kiến đóng góp của mọi người để hoàn thiện mình. Nhưng rồi nghe xong, họ bỏ đấy, vào tai này ra tai kia. Khi nhận được ý kiến, họ thường bảo: "Cảm ơn những ý kiến đóng góp quý báu của anh. Tôi sẽ tiếp thu và sửa chữa trong một thời gian gần đây.". Nhưng có vẻ như cái "thời gian gần đây" của những người này là sự vật phi thực tế nhất mà không nhà văn khoa học viễn tưởng nào có khả năng nghĩ đến. Sửa mình như thế thì chẳng khác nào không sửa, lại còn mắc thêm thói hình thức. Tệ hơn cách sửa hình thức là cách sửa chuộng lời khen. Những người này bảo rằng thích nghe điểm yếu của mình nhưng chỉ trông chờ được tâng bốc. Một trong những kẻ như thế là Tào Tháo trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” của La Quán Trung. Chuyện kể rằng ngày nọ, Tào Tháo viết được một bài ca, thích chí, bèn ngâm lên cho quần thần nghe và yêu cầu họ phê bình thật lòng. Nhưng khi Thứ sử Dương Châu là Lưu Phúc chỉ ra chỗ dở trong bài ca, Tào Tháo nổi trận lôi đình, chém Lưu một kiếm chết tươi. Tuy sau này Tào có hối hận nhưng quần thần đã không bao giờ còn dám chê bai y một tiếng nào. Những kẻ như thế không những không hoàn thiện được mình mà còn khiến kẻ khác xa lánh và không thật lòng với họ nữa!
Có kẻ khác thật tâm muốn hoàn thiện mình, luôn thiết tha được nghe người khác chỉ cho mình điểm yếu. Họ luôn tin tưởng và làm theo tất cả những lời khuyên một cách không tự chủ, chẳng thèm quan tâm lời khuyên ấy là đúng hay sai. Nhưng thế cũng dở, tựa như anh chàng đẽo cày giữa đường vậy. Nghe lời khách bộ hành, y đẽo cày cái thì quá to, cái lại quá nhỏ, khiến cả đống gỗ trở thành đồ phế thải. Đó là cách sửa mình mù quáng, quá tin người khác mà không tin chính mình, không biết chọn lọc cái hay mà nghe, cái dở mà tránh. Nói vui một cách ít văn chương, đó là cách sửa mình ba phải. Lại có người sửa mình theo đúng hướng và đã thấy được những thành quả đầu tiên thì lại bỏ ngang, cho rằng như thế là đủ, không cần phấn đấu nữa. Họ không biết rằng sửa mình là công việc phải làm suốt đời, cũng như rèn luyện thân thể phải xuyên suốt, nếu bỏ ngang thì cơ thể sẽ trở nên yếu ớt như trước. Khi ta dừng việc sửa mình, những khiếm khuyết sẽ dần trở lại, bởi trong cuộc sống, ta luôn gặp phải cái xấu, cái ác quanh mình. Dừng sửa mình đồng nghĩa với việc phá bỏ bức tường lửa ngăn những tập tin xấu từ mạng xâm nhập vào máy tính của ta.
Vậy ta sửa mình như thế nào là phải? Ta nên vừa tự tìm chỗ mạnh, chỗ yếu của mình, vừa nhờ những người xung quanh chỉ giúp. Khi nhận được lời phê bình từ những người này, một mặt ta phải cảm ơn họ, mặt khác phải xét kĩ từng lời mà nhìn lại ta. Nếu đó là lời khen chê đúng, ta phải lấy đó làm cái quy cái củ mà uốn mình theo; giả như đó là lời phê bình sai, ta nên loại bỏ nó ra khỏi đầu ngay lập tức, không nghĩ đến nữa. Khi đã đạt được thành quả, tức là điểm yếu được loại bỏ, điểm mạnh được phát huy thì ta càng phải năng hoàn thiện mình chứ không nên từ bỏ.
Sửa mình là công việc ta phải làm suốt cuộc đời, không thể ngày một ngày hai mà xong được. Người không biết sửa mình là người tự tạo điều kiện cho thói xấu trong họ phát triển, tựa như tế bào ung thư không được điều trị kịp thời di căn khắp toàn thân vậy. Do đó, ta phải luôn nỗ lực không ngừng để hoàn thiện mình. Dù ta không bao giờ có thể trở thành người hoàn hảo, những cố gắng ấy vẫn sẽ làm ta hạnh phúc hơn và khiến cuộc sống của ta thêm ý nghĩa. “Thật tình thì tôi không bao giờ đạt tới tuyệt mĩ, nhưng dù sao, những cố gắng hằng ngày để đến đích ấy cũng làm cho tôi tốt hơn và sung sướng hơn”. (Benjamin Franklin)
---------------------------------------------
Trên đây VnDoc đã tổng hợp các bài văn mẫu Suy nghĩ của anh (chị) về câu nói của người xưa: “Không có cái hại nào lớn bằng không chịu sửa mình" cho các bạn tham khảo ý tưởng khi viết bài. Ngoài ra các bạn có thể xem thêm chuyên mục Soạn văn 10 mà VnDoc đã chuẩn bị để học tốt hơn môn Ngữ văn lớp 10 và biết cách soạn bài lớp 10 các bài trong sách Văn tập 1 và tập 2. Đồng thời các dạng đề thi học kì 1 lớp 10, đề thi học kì 2 lớp 10 mới nhất cũng sẽ được chúng tôi cập nhật. Mời các em học sinh, các thầy cô cùng các bậc phụ huynh tham khảo.