Âm thanh thành phố
Hồi còn đi học, Hải rất say mê âm nhạc. Từ căn gác nhỏ của mình, Hải có thể nghe tất cả các âm thanh náo nhiệt, ồn ã của thủ đô. Tiếng ve kêu rền rï trong những đám lá cây bên đường. Tiếng kéo lách cách của những người bán thịt bò khô. Tiếng còi ô tô xin đường gay gắt. Tiếng còi tàu hoả thét lên và tiếng bánh sắt lăn trên đường ray ầm ầm.
Rồi tất cả như im lặng hẳn để nghe tiếng đàn vi-ô-lông trên một cái ban công, tiếng pi-a-nô ở một căn gác.
Hải đã ra Cầm Phả nhận công tác. Mỗi dịp về Hà Nội, Hải thích ngồi lặng hàng giờ để nghe bạn anh trình bày bản nhạc Ánh trăng của Bét-tô-ven bằng đàn pi-a-nô. Anh cảm thấy dễ chịu và đầu óc bớt căng thằng.
Theo TÔ NGỌC HIẾN
- Vi-ô-lông (vĩ cầm): loại đàn 4 dây, có cần kéo, khi chơi kẹp đàn giữa vai và cằm.
- Ban công: khoảng sàn hẹp, nhô ra trước tầng gác (lầu).
- Pi-a-nô (dương cầm): một loại đàn lớn, có phím.
- Bét-tô-ven (1770-1827): nhạc sĩ nổi tiếng người Đức.