Giao diện mới của VnDoc Pro: Dễ sử dụng hơn - chỉ tập trung vào lớp bạn quan tâm. Vui lòng chọn lớp mà bạn quan tâm: Lưu và trải nghiệm
Đóng
Điểm danh hàng ngày
  • Hôm nay +3
  • Ngày 2 +3
  • Ngày 3 +3
  • Ngày 4 +3
  • Ngày 5 +3
  • Ngày 6 +3
  • Ngày 7 +5
Bạn đã điểm danh Hôm nay và nhận 3 điểm!
Nhắn tin Zalo VNDOC để nhận tư vấn mua gói Thành viên hoặc tải tài liệu Hotline hỗ trợ: 0936 120 169
Xác thực tài khoản!

Theo Nghị định 147/2024/ND-CP, bạn cần xác thực tài khoản trước khi sử dụng tính năng này. Chúng tôi sẽ gửi mã xác thực qua SMS hoặc Zalo tới số điện thoại mà bạn nhập dưới đây:

Số điện thoại chưa đúng định dạng!
Số điện thoại này đã được xác thực!
Bạn có thể dùng Sđt này đăng nhập tại đây!
Lỗi gửi SMS, liên hệ Admin

Văn học

  • Hoàng Khắc Hiếu Văn học
    1 3 câu trả lời
    Bình luận
    ❖
    Mít Xù

    “Chuyện người con gái Nam Xương” là truyện thứ 16 và cũng là truyện tiêu biểu nhất trong thiên truyện Truyền kì mạn lục của Nguyễn Dữ. Nguyễn Dữ đã rất thành công khi xây dựng hình tượng nhân vật Vũ Nương. Thông qua cuộc đời và số phận đầy bi kịch, khổ đau của nhân vật Vũ Nương tác giả đã phơi bày bộ mặt xấu xa, bất nhân của xã hội phong kiến đương thời đã chà đạp lên số phận con người, đặc biệt là thân phận người phụ nữ.

    “Chuyện người con gái Nam Xương” được xây dựng dựng trên một câu chuyện có thật là “Vợ chàng Trương” vốn được lưu truyền trong nhân gian. Trên cơ sở một câu chuyện cổ tích, Nguyễn Dữ đã có những hư cấu và sáng tạo tình tiết kì ảo để “Chuyện người con gái Nam Xương” trở thành một áng văn hấp dẫn, đặc sắc, giàu giá trị nhân văn.

    Vũ Thị Thiết (thường gọi là Vũ Nương) quê ở Nam Xương. Vũ Nương là con nhà nghèo khó, đẹp người đẹp nết. Nàng có chồng là Trương Sinh, gia tư khá giả lại có tính hay đa nghi, đề phòng quá mức khi chồng đi lính, Vũ Nương ở nhà thay chồng tận tình phụng dưỡng mẹ già, chăm lo con nhỏ. Giặc tan, Trương Sinh trở về, đau buồn vì nghe tin mẹ mất. Bởi tin lời nói ngây thơ của con trẻ, Trương Sinh cho rằng vợ mình đã thất tiết nên đã có những hành động sỉ nhục, lăng mạ, và đánh đập Vũ Nương tàn tệ khiến nàng phải tìm đến cái chết trên bến Hoàng Giang. Cảm động trước mối oan tình của Vũ Nương, Linh Phi đã cứu nàng và cho nàng về sống ở thủy cung. Nhờ có Phan Lang, Trương Sinh hiểu ra mọi việc, chàng rất hối hận nhưng tất cả đã muộn màng. Chàng nghe lời lập đàn giải oan cho vợ. Vũ Nương hiện về nói lời cảm tạ nhưng nàng không trở về nữa.

    Câu chuyện khép lại khiến người đọc không nguôi day dứt và cảm thương cho nhân vật. Tuy nàng đã được giải oan, nhưng hạnh phúc xưa kia đã không còn nữa. Đời đời kiếp kiếp nàng phải sống xa lìa chồng con, mãi cô đơn nơi góc bể chân trời. Đó là một bất công lớn đối với một con người hiền lành, đoan chính và xinh đẹp như nàng.

    Vũ Nương sinh ra trong một nhà nghèo khó. Danh phận của nàng không có gì là nổi bật ngoài việc ở nàng nết na thùy mị, tư dung tốt đẹp. Đây cũng là một điểm nhìn tiến bộ của Nguyễn Dữ. Ông tỏ ra quan tâm đến những con người bình dân vốn rất nhỏ bé trong xã hội phong kiến. Trước và sau ông, không ai có tấm lòng bao dung đến vậy.

    Ở nhân vật Vũ Nương là hội tụ vẻ đẹp của một con người lý tưởng, có đầy đủ vẻ đẹp và phẩm chất cao quý của người phụ nữ Việt Nam.

    Trước hết, Vũ Nương là một người con gái có ngoại hình xinh đẹp, lại thêm tính cách cao quý. Vẻ đẹp ấy được Nguyễn Dữ giới thiệu ngày từ đầu thiên truyện: “Vũ Thị Thiết… tính đã nết na thùy mị, lại thêm tư dung tốt đẹp”. Sự kết hợp toàn vẹn giữa vẻ đẹp hình dung và vẻ đẹp tâm hồn khiến cho Vũ Nương trở thành mẫu người lý tưởng của xã hội phong kiến đương thời. Cũng chính vì thế mà Trương Sinh đem lòng say mê, đã không ngại ngần xin mẹ trăm lạng vàng cưới nàng về làm vợ.

    Khi về làm vợ Trương Sinh, những phẩm chất tốt đẹp ấy có dịp để thể hiện, phô bày. Nàng tỏ ra hiểu tính chồng, hết lòng giữ gìn khuôn phép, không từng để lúc nào vợ chồng phải dẫn đến thất hòa. Nàng luôn cư xử đúng mực, hết lòng vun vén cho hạnh phúc gia đình. Khi tiễn chồng ra trận, nàng ân cần gửi lòng tha thiết, chỉ mong cầu được bình an, chẳng mong gì công danh phú quý: “Chàng đi chuyến này thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày về mang theo được hai chữ bình an….”. Xong nàng ứa nước mắt, lòng buồn bã khôn xiết.

    “Chuyện người con gái Nam Xương” được xây dựng dựa trên một câu chuyện có thật là “Vợ chàng Trương” vốn được lưu truyền trong nhân gian. Trên cơ sở một câu chuyện cổ tích, Nguyễn Dữ đã có những hư cấu và sáng tạo tình tiết kì ảo để “Chuyện người con gái Nam Xương” trở thành một áng văn hấp dẫn, đặc sắc, giàu giá trị nhân văn.

    Khi Trương Sinh ở ngoài mặt trận, Vũ Nương một mình ở nhà thay chồng phụng dưỡng mẹ già, nuôi dạy con thơ, canh cánh bên chồng nỗi mong nhớ người biên ải mà đêm dài thao thức. Người mẹ vì tuổi già sức yếu, không thể đợi con trở về, đã sớm xa lìa sự sống. Trước khi mất còn chối lời cảm ơn và cầu mong phúc lành cho con dâu hiếu thảo: “Xanh kia quyết chẳng phụ con như con đã chẳng phụ mẹ”.

    Có thể nói, Vũ Nương đã sống trọn vẹn đức hạnh đối với gia đình. Nàng vừa là một người vợ đảm đang, người mẹ tận tụy, vừa là một con dâu hết lòng hiếu thuận. Tấm lòng của nàng có thể làm cảm động trời đất. Không những thế, đối với xung quanh, nàng rất hòa nhã nhu mì khiến cho ai cũng mến yêu cảm phục. Nàng chính là một mẫu mực của người phụ nữ trong xã hội phong kiến cần có. Thế nhưng, cuộc đời nàng lại xảy ra nhiều bất hạnh hết sức thương tâm.

    Tấn bi kịch đời nàng xảy ra từ lúc mới bước chân về làm vợ Trương Sinh. Dù nàng chẳng làm điều chi trái ý nhưng đối với vợ, Trương Sinh lúc nào cũng tỏ ra đề phòng quá mức. Sự đề phòng của trương Sinh khẳng định chàng chưa từng tin vào đức hạnh của vợ. Đó chính là điều sỉ nhục đầu tiên đối với phẩm hạnh của Vũ Nương. Tuy nhiên, nàng luôn biết giữ phận, làm việc chu đáo, giữ được hòa khí vợ chồng. Cuộc sống có vẻ bình yên nhưng có lẽ đối với nàng có chút căng thẳng, hạnh phúc gắng gượng. Người phụ nữ xưa luôn bị coi thường. Trải qua thời gian, họ đã biết cam chịu, chấp nhận hoàn cảnh và không khi nào tỏ ra lấn lướt hay ngang bằng với chồng. Bởi thế, tuy Trương Sinh có đôi điều hằn học, nàng cũng khôn khéo mà làm tan được cơn giận, gia đình lúc nào cũng thuận hòa.

    Chiến tranh gây ra cảnh ly biệt. Chiến tranh khắc sâu tính cách cách của Trương Sinh, làm cho tính đa nghi của chàng có dịp bùng phát lớn. Tuy không nói một lời nào nhưng có lẽ Trương Sinh không hề tin vợ. Ra trận, chàng không hề nói một lời từ biệt, cứ lẳng lặng mà đi. Bởi thế, khi trở về, chỉ cần một dấu hiệu nhỏ thôi, một dấu hiệu mơ hồ chưa chắc chắn – lời nói ngây thơ của con trẻ – đã khiến chàng vin vào đó, coi đó là bằng chứng kết tội vợ mình thất tiết. Những hành động hồ đồ, tàn bạo của Trương Sinh đã khiến cho Vũ Nương rơi vào quẫn bách, tuyệt vọng mà tìm đến cái chết. Chi tiết Vũ Nương gieo mình xuống bến sông Hoàng Giang là hình ảnh có sức ám ảnh lớn, khiến cho người đời mãi mãi xót xa về tấn bi kịch đẫm đầy nước mắt của người phụ nữ tốt đẹp nhưng chịu nhiều oan ức, là tấn bi kịch cái đẹp bị chà đạp, bị rẻ rúng, bị vùi dập không thương tiếc, là bản án đanh thép tố cáo bộ mặt tàn bạo, bất nhân của xã hội phong kiến đương thời.

    Theo mô tip truyện, có lẽ câu chuyện nên kết thúc ở chỗ này. Thế nhưng, Nguyễn Dữ muốn tìm lấy một lời giải đáp, một sự minh oan cho nhân vật của mình. Ông giống như một vị quan tòa, mở cuộc luận tội Trương Sinh, lấy lại sự trong sạch cho Vũ Nương và từ đó ca ngợi con người đức hạnh của nàng, phục dựng niềm tin trong cuộc sống bằng cách viết tiếp cuộc sống của nàng dưới thủy cung và cảnh lập đàn giải oan trên bến sông Hoàng Giang mịt mù khói tỏa.

    Chốn thủy cung, Vũ Nương vẫn không nguôi nhớ chồng con, gia quyến. Dù chốn trần gian đã đoạn tuyệt nhưng lòng vẫn đau đáu hướng về nơi xưa cũ. Nàng muốn trở về nhưng ngại vì mối oan tình chưa được minh giải. Cho đến khi nàng được giải oan thì cũng là lúc nàng quyết định không trở về nữa dù nghĩa vợ chồng vẫn còn quyến luyến, tình mẹ con còn rất thiết tha. Tuy Trương Sinh đã hiểu được sự tình, lập đàn minh oan cho nàng nhưng trong lòng Trương Sinh nghiệp chướng chưa được giải trừ, tính hoài nghi, lòng ghen tuông, sự tàn bạo, ích kỉ vẫn chưa được trút bỏ. Trần gian đã không còn chốn cho nàng nương thân. Không lúc này thì lúc khác, không bi kịch này thì cũng là bi kịch khác nhất định sẽ đổ lên số phận của nàng.

    Hình tượng nhân vật Vũ Nương chính là hiện thân của tấm lòng vị tha, của vẻ đẹp của người phụ nữ. Song cuộc đời nàng lại có quá nhiều nỗi đớn đau, bất hạnh. Ngòi bút của Nguyễn Dữ đã hướng đến thể hiện và trân trọng, ngợi ca vẻ đẹp ấy và bày tỏ sự cảm thông sâu sắc đối với nỗi đau khổ và ước mơ về một cuộc sống tươi đẹp cho những con người bình thường, có phẩm chất tốt đẹp. Thiên truyện còn là lời tố cáo mạnh mẽ chế độ phong kiến hà khắc, cửa quyền, nhẫn tâm đẩy con người vào bước đường cùng không lối thoát.

    0 09/03/23
    Xem thêm 2 câu trả lời
  • Quốc Văn Văn học
    3 câu trả lời
    Bình luận
    ❖
    Cục Đất

    Đầu năm học mới, mẹ có mua cho em một chiếc đồng hồ báo thức đặt trong phòng. Nhờ có nó mà em luôn thức dậy đúng giờ để đến lớp.

    Chiếc đồng hồ khá nhỏ nhắn và đáng yêu. Nó có màu hồng, hình tròn và có hai cái tai nhỏ như hai chiếc chuông ở bên trên. Nối giữa hai chiếc chuông ấy là một thanh bằng sắt, dùng làm tay cầm rất tiện lợi. Ở giữa là một trục xoáy nhỏ để điều chỉnh thời gian. Bên dưới đồng hồ cũng có hai cái chân nhỏ để đồng hồ có thể đứng vững, vì làm bằng sắt chống gỉ nên đồng hồ rất bền. Mặt đồng hồ có hình một chú mèo Hello Kitty đang đeo một chiếc phao bơi nhỏ. Có lẽ mẹ mua chiếc đồng hồ này vì Hello Kitty là bộ phim hoạt hình mà em thích nhất. Bên ngoài là một lớp kính trong và dày để bảo vệ bộ phận chỉ giờ bên trong. Các số được in rất rõ ràng và dễ nhìn. Chiếc đồng hồ có ba kim chính. Một kim chỉ giây màu đỏ, dài và nhỏ nhất, sau đó đến chiếc kim chỉ phút màu đen, ngắn nhất là kim giờ. Mẹ dạy em xem đồng hồ từ nhỏ nên em có thể nhận biết thời gian một cách dễ dàng. Chiếc đồng hồ chạy bằng một chiếc pin con thỏ, mỗi lần thay đều dùng được một thời gian khá lâu. Đặc biệt, có một chỗ để cho thẻ nhớ vào nên em có thể chọn một bản nhạc chuông mà mình thích để làm báo thức. Có lần em đã lấy chuông báo thức là tiếng gáy chú gà trống nhà ông nội, nghe rất khỏe khoắn. Mỗi sáng, chiếc đồng hồ đều báo rất đúng giờ, đến giờ báo thức, hai chiếc chuông nhỏ rung đều gọi em dậy. Mặc dù có những hôm ngủ cố thêm một chút nhưng từ ngày có chiếc đồng hồ báo thức này, em chủ động hơn, không cần mẹ phải gọi dậy. Được mẹ khen, em rất vui, chiếc đồng hồ như một trợ thủ đắc lực của em vậy, vừa nhỏ gọn xinh xắn lại vừa vô cùng hữu ích.

    Em rất thích chiếc đồng hồ này, đây là món quà kỷ niệm của mẹ, cũng là một người bạn đồng hành cùng em trong suốt năm học, em sẽ giữ gìn chiếc đồng hồ cẩn thận.

    1 09/03/23
    Xem thêm 2 câu trả lời
  • Quỳnh Thư Văn học
    3 câu trả lời
    Bình luận
    ❖
    Ẩn Danh

    ok

    1 10/03/23
    Xem thêm 2 câu trả lời
  • Thắm Nhâm Văn học
    3 câu trả lời
    Bình luận
    ❖
    Phô Mai

    Buổi học cuối cùng – Đô-đê

    0 10/03/23
    Xem thêm 2 câu trả lời
  • Nguyễn Sỹ Bình Văn học
    3 câu trả lời
    Bình luận
    ❖
    vinh(ny ngân)

    Tham khảo các bài văn tả cây xoài tại https://vndoc.com/van-mau-lop-4-ta-cay-xoai-trong-vuon-nha-em-2582#mcetoc_1gotdnbvg4ac

    0 10/03/23
    Xem thêm 2 câu trả lời
  • Đào Nghiêm Văn học
    2 4 câu trả lời
    Bình luận
    ❖
    Đào Nghiêm

    giúp mình với mọi người ơi

    1 09/03/23
    Xem thêm 3 câu trả lời
  • Nguyễn Thủy Văn học
    13 4 câu trả lời
    Bình luận
    ❖
    Sếp trong nhà

    Năm lớp 8, lớp chúng tôi được tổ chức chuyến đi tham quan khu di tích lịch sử K9-Đá Chông Ba Vì và Đảo Ngọc Xanh. Tôi đã vô cùng háo hức và sự thật thì chuyến đi quả không làm tôi thất vọng. Từ trung tâm Thủ đô Hà Nội, du khách lên ôtô đi theo đường quốc lộ 32 hoặc Đại lộ Thăng Long đều đến thị xã Sơn Tây, rẽ theo đường 414 (tỉnh lộ 87) đi khoảng 19 km là đến đồi Đá Chông, thuộc xã Minh Quang, huyện Ba Vì. Sau năm 1975, sau khi đón thi hài Bác Hồ về Lăng, K9 trở thành một khu di tích do Đoàn 285 Bộ Tư lệnh Bảo vệ Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh quản lý. Đến K9 trong không khí trang nghiêm, thành kính, chúng tôi đã dâng hương bày tỏ lòng thành kính, biết ơn sâu sắc tới chủ tịch Hồ Chí Minh muôn vàn kính yêu. Nơi đây khi xưa Bác đã chọn làm an toàn khu cho Trung ương thời kỳ chống Mỹ, chúng tôi thăm phòng ở, phòng làm việc của Bộ chính trị và Bác Hồ - thăm nơi bảo quản, gìn giữ thi hài của Bác Hồ từ năm 1969 - 1975. Càng đi, chúng tôi càng thêm tự hào và biết ơn về những công lao vĩ đại của Bác. Sau khi tham quan khu di tích K9, chúng tôi tiếp tục lên xe tiến về khu du lịch Đảo Ngọc Xanh. Ngay từ khi đặt chân xuống địa điểm du lịch, tất cả mọi người đều bị thu hút bởi khung cảnh rộng lớn và đầy màu sắc tươi vui, mới lạ. Chúng tôi đã có những trải nghiệm vui vẻ với các trò chơi tại nơi đây và chụp ảnh lưu niệm. Chuyến đi đã để lại trong tôi những cảm xúc và kỉ niệm khó phai mờ.

    16 09/03/23
    Xem thêm 3 câu trả lời
  • Linh Đinh khánh Văn học
    38 3 câu trả lời
    Bình luận
    ❖
    dnkd ♡

    Nghề đầu bếp

    Ngay từ nhỏ em luôn ao ước có thể trở thành một đầu bếp giỏi. Em luôn bị hấp dẫn bởi những món ăn ngon và cách chế biến thức ăn công phu của mẹ. Mẹ em cũng là một đầu bếp, mỗi món ăn của mẹ đều được chế biến kì công và vô cùng hấp dẫn khiến gia đình em ai cũng tấm tắc khen. Em sẽ cố gắng học tập để trở thành một đầu bếp giỏi như mẹ trong tương lai.

    81 10/03/23
    Xem thêm 2 câu trả lời
  • Tuyết Nguyễn Văn học
    6
    Bình luận
  • Sữa Chua Phô Maii Văn học
    23 3 câu trả lời
    Bình luận
    ❖
    Thư Anh Lê

    Đầu năm học, mẹ có mua cho em một chiếc cặp sách rất xinh xắn. Đến nay, em đã sử dụng cặp được rất lâu rồi nhưng nhờ giữ gìn cẩn thận mà cặp vẫn còn mới lắm.

    Cặp có dáng vuông vức, không dài như những chiếc balo. Nhưng vì vậy, nó lại rất phù hợp với em, bởi em có chiều cao khiêm tốn. Chất liệu làm nên cặp là da giả rất chắc chắn, bền và chống nước. Em đã chọn cặp có màu vàng nhạt như màu của ánh nắng buổi sớm. Khi đi học, chiếc cặp của em luôn nổi bật nhất.

    Cặp gồm một ngăn chính rất lớn, có thể chứa đủ cả sách, vở trong một ngày mà không bị chật. Ngăn này được đóng mở bởi sợi phéc kéo màu vàng nhạt với đầu khóa có hình chú bướm vàng rất xinh. Phía trước là một ngăn nhỏ bằng một nửa ngăn chính, lồi ra như đèn ô tô, được cài lại bởi nắp bấm. Ngăn này em thường để túi bút, hộp màu, bảng tên.

    Mỗi ngày em đều đến trường với chiếc cặp của mình. Em chú ý không để cặp lên chỗ có vật nhọn hay bị bẩn. Mỗi cuối tuần, em lại nhờ chị vệ sinh cặp để cặp luôn sạch và mới.

    4 09/03/23
    Xem thêm 2 câu trả lời
  • quach Thuyduong Văn học
    3 câu trả lời
    Bình luận
    ❖ 0 09/03/23
    Xem thêm 2 câu trả lời
  • Trân Ng Văn học
    9
    Bình luận