Phải chăng bởi những kỷ niệm thơ bé ấy mà tình chị em cô con cậu của chúng tôi vẫn bền chặt mãi qua thời gian?
Vì những kỉ niệm từ ngày thơ bé khiến cho tình cảm của anh chị em trong nhà gắn bó hơn, thân thiết hơn
trong tâm trí các em, hình ảnh ông là một người vừa ấm áp, vừa uy nghiêm và cẩn trọng trong công việc.
chi tiết: ông nội tôi hay ngồi sau án thư bên cửa sổ bắt mạch, kê đơn, châm cứu và bốc thuốc ; Ông nội thò đầu ra cửa sổ quát to: " Nghịch vừa thôi".
Các chị chơi trò bán hàng, các anh con trai chơi trò đánh trận.
Chi tiết em thích là các chị lấy dây tơ hồng trên hàng rào cây cúc tần để làm bún, ba anh em đánh nhau tít mù
Ngôi nhà cũ của ông bà nội nằm giữa một khu vườn rộng, khung gỗ, có những cột gỗ lim lên nước đen bóng.
Nếu em là Hương trong câu chuyện trên, em sẽ khoe với các bạn là em đã nhận được thư của cô Thu, và em rất vui khi được đọc những dòng thư cô kể về công việc và cuộc sống hàng ngày.
Cô Thu thấy vui và xúc động vì Hương theo bố mẹ vào Sài Gòn từ khi còn bé tí mà bây giờ đã viết viết thư cho cô, nhớ đến cô và nghĩ cho cô những điều tốt đẹp.
Sau lần chuyện trò với các bạn, Hương đã viết thư cho cô Thu hơn mười lá thư, kể về những chuyện hằng ngày ở lớp, ở nhà nhưng không gửi đi.
Các bạn của Hương khoe về họ hàng của các bạn ấy tài giỏi nhất trên đời. Anh họ của Tâm là một phi công tài ba, người đã thả thư khi bay qua nhà Tâm, còn chú của Loan là một thủy thủ mang về cho cô rất nhiều vỏ ốc đẹp.
Sáng sớm, vườn cây rộn tiếng chim hót. Nắng sớm trải vàng cả khu vườn. Bác Mặt Trời nở nụ cười tươi tắn, nhìn những bông hoa xinh xắn đang khoe sắc dưới nắng vàng, ai cũng thật rạng rỡ, xinh đẹp và đáng yêu. Thế rồi Hoa Hồng thức dậy. Nó kiêu căng, soi mình dưới mặt nước hồ: "Tớ là đẹp nhất, đẹp hơn tất cả những bông hoa trong khu vườn này". Lời nói của Hoa Hồng khiến cho ai nấy cũng phải lắc đầu. Bác Mặt Trời cũng chỉ lặng lẽ thở dài. Đúng là mọi người ở đây đều đồng ý Hoa Hồng rất xinh đẹp, nhưng sao nó lại có thể cất tiếng chê bai mọi người?. Đàn ong bướm đi qua, ai nấy cũng đều vây xung quanh Hoa Hồng xin mật. Những bông hoa khác rất buồn rầu. Chúng chỉ lặng lẽ đung đưa theo gió, tự mình ngân nga những câu hát. Thế rồi chiều về, rồi màn đêm buông xuống. Bác Mặt Trời kết thúc công việc chiếu sáng, quay về nghỉ ngơi. Vườn hoa bao trùm bởi một màu đen kịt, những bông hoa nhìn nhau ngơ ngác, ai nấy cũng đều có gương mặt xám xịt vì không có ánh sáng của bác Mặt Trời. Hoa Hồng tự soi mình, nó bật khóc nức nở vì gương mặt đã không còn sắc hồng như ban sáng. Những bông hoa khác nghe thấy tiếng khóc, liền an ủi Hoa Hồng: "Không sao đâu Hoa Hồng, khi sáng mai bác Mặt Trời thức dậy sẽ lại đem màu sắc trở về với chúng ta." "Đúng rồi đấy, chẳng phải bây giờ bọn mình cũng xám xịt như cậu hay sao?" Hoa Hồng nín khóc. Nó nhìn các bạn ai ai cũng như mình. Nó hiểu ra rằng mỗi người đều có vẻ đẹp riêng và khi cùng ở một hoàn cảnh thiếu ánh sáng thì ai ai cũng sẽ có màu sắc giống như nhau. Hoa Hồng thẹn thùng, nói lời xin lỗi các bạn. Từ đấy, nó đã không còn kiêu căng nữa.
Những cơn gió dìu dắt tôi bập bềnh, bay lượn trên không trung rộng lớn. Phải, tôi là một cánh diều nhỏ bé. Được thả tự do, được chơi đù cùng với chị Gió, anh Mây, hay những buổi gặp gỡ chị Sao Hôm khiến tâm hồn tôi cảm thấy thật sự tự do. Khi ở trên cao, tôi cảm nhận được sự thoải mái, yên bình nhẹ nhàng thư thái. Những ngày được cậu chủ thả trôi trên bầu trời, ngắm nhìn cánh đồng bao la rộng lớn, ngắm những con sông quê hương cùng tiếng cười nói ríu rít phía dưới, tôi thấy bản thân được giải tỏa những ấn tượng khó chịu. Ngân nga một khúc hát với chị Gió, tôi cảm thấy yêu đời và sảng khoái làm sao. Tôi luôn tận hưởng cuộc sống này bằng một tinh thần luôn lạc quan và thật sự tự do của riêng mình.