Đoạn văn phân tích vẻ đẹp của tiếng Việt được thể hiện trong một bài thơ mà em đã học
Viết đoạn văn phân tích vẻ đẹp của tiếng Việt được thể hiện trong một bài thơ mà em đã học
Viết đoạn văn phân tích vẻ đẹp của tiếng Việt được thể hiện trong một bài thơ mà em đã học được VnDoc.com sưu tầm và xin gửi tới bạn đọc cùng tham khảo. Mời các bạn cùng theo dõi để có thêm tài liệu làm bài văn mẫu lớp 12 nhé.
Đoạn văn phân tích vẻ đẹp của tiếng Việt mẫu 1
Trong bài thơ "Bánh trôi nước," Hồ Xuân Hương đã sử dụng tiếng Việt một cách tinh tế và sắc sảo để miêu tả vẻ đẹp và số phận của người phụ nữ Việt Nam thông qua hình ảnh chiếc bánh trôi. Bằng những từ ngữ giản dị mà giàu sức gợi, bà đã khéo léo lồng ghép những tầng nghĩa sâu sắc về cuộc đời người phụ nữ. Câu thơ "Thân em vừa trắng lại vừa tròn" không chỉ miêu tả ngoại hình chiếc bánh trôi mà còn tôn vinh vẻ đẹp thanh khiết, tròn đầy của người phụ nữ. Cách dùng thành ngữ dân gian "bảy nổi ba chìm" diễn tả sự lận đận, truân chuyên trong cuộc sống, gợi lên nỗi niềm thương cảm sâu sắc. Điểm đặc biệt trong bài thơ này là cách Hồ Xuân Hương kết hợp nhuần nhuyễn giữa hình ảnh và ngôn từ, vừa tạo nên vẻ đẹp hình thức vừa chuyển tải những thông điệp đầy nhân văn. Tiếng Việt trong bài thơ trở nên uyển chuyển, mềm mại nhưng cũng đầy mạnh mẽ, thể hiện tài năng và tâm hồn sâu sắc của "Bà chúa thơ Nôm".
Đoạn văn phân tích vẻ đẹp của tiếng Việt mẫu 2
Trong bài thơ "Ông Đồ," Vũ Đình Liên đã sử dụng tiếng Việt một cách tinh tế và cảm xúc để khắc họa hình ảnh ông đồ xưa cùng những giá trị văn hóa truyền thống đang dần phai nhạt. Với những câu từ giản dị nhưng sâu lắng, ông đã tạo nên bức tranh đầy hoài niệm về một thời đã qua. Câu thơ "Mỗi năm hoa đào nở / Lại thấy ông đồ già" gợi lên khung cảnh mùa xuân ấm áp, trong đó hình ảnh ông đồ với tà áo nâu sồng hiện lên như một biểu tượng của truyền thống văn hóa. Sự lặp lại của từ "mỗi năm" nhấn mạnh tính chu kỳ, không chỉ của mùa xuân mà còn của sự hiện diện quen thuộc của ông đồ. Tiếng Việt trong bài thơ trở nên đầy nhạc điệu và gợi cảm qua những hình ảnh "giấy đỏ buồn không thắm / mực đọng trong nghiên sầu," diễn tả sự tiếc nuối trước cảnh sắc đã từng rực rỡ nay trở nên phai nhạt. Từng chữ, từng câu đều chứa đựng nỗi buồn man mác, thể hiện sự tôn kính và thương tiếc trước những giá trị văn hóa cũ đang dần biến mất. Qua đó, Vũ Đình Liên không chỉ khắc họa vẻ đẹp của tiếng Việt mà còn bày tỏ niềm trăn trở về sự mai một của văn hóa dân tộc.