Chủ nhật hàng tuần, mẹ thường nấu một món ngon cho cả nhà thưởng thức. Phụ mẹ làm bếp, em được ngắm mẹ lúc mẹ nấu ăn.
Mẹ em còn trẻ, chỉ mới ba mươi lăm tuổi. Hôm nay, mẹ mặc bộ đồ ngắn màu hồng nhạt rất xinh. Tóc mẹ vấn cao, búi gọn trong cái kẹp lưới có gắn nơ màu đen. Một lọn tóc mai gợn sóng loăn xoăn bên mái tóc mẹ làm mẹ thêm duyên dáng. Mẹ rửa sạch tay rồi bắt đầu nấu ăn.
Trước tiên, mẹ thái thịt ra từng mẩu nhỏ bằng con cờ rồi ướp gia vị cho thấm. Bàn tay thon dài của mẹ gọt, cắt, tỉa rau củ thành hình hoa, hình bướm. Mẹ hầm thịt trước rồi làm sốt cà chua. Gò má mẹ hồng lên vì hơi nóng của bếp. Mắt mẹ sáng long lanh, vui vẻ. Mẹ mỉm cười, tươi như hoa bảo em: “Trưa nay, mình ăn bánh mì ra-gu, một món ăn Tây đã Việt hoá.”. Mẹ vừa làm vừa giảng giải cho em cách ướp thịt. Trong lúc chờ thịt hầm mềm, em phụ mẹ nhặt rau sống. Từng lá nhỏ sau khi được ngâm trong nước rửa rau quả. Rửa rau lại bằng nước sạch kĩ lưỡng, mẹ quay rau cho khô nước rồi bảo em bày bàn ăn. Thịt trên bếp đã mềm, mùi thơm bốc lên thật hấp dẫn. Mẹ nêm nếm rồi gật gù: “Hầm với rau củ là vừa ăn.”. Tay mẹ trút chảo sốt cà chua vào thịt, mắt theo dõi váng cà chua nổi lên mặt nước hầm. Nồi thịt sôi vài dạo, mẹ bỏ rau củ vào tiếp và bảo em: “Con bày tô chén và bánh mì là vừa lúc đó.”. Mẹ vặn nhỏ lửa cho ra-gu sôi nhẹ và bày rau sống ra đĩa. Đĩa rau mẹ bày đẹp như đoá hoa xanh biếc có nhụy là màu trắng hơi xanh của dưa leo. Mẹ thăm chừng nồi ra-gu, mẹ xắn một mẩu khoai tây rồi tắt bếp. Món ăn mẹ nấu được múc ra tô chờ cả nhà. Em đi lên nhà mời ông và bố ăn trưa. Ra-gu mẹ nấu ngon thật. Mẹ làm bếp khéo ghê.
Bữa ăn gia đình đầm ấm, vui tươi là hạnh phúc của cả nhà. Mẹ em nấu ăn ngon nên cả nhà em thích ăn thức ăn do mẹ nấu hơn ăn ở nhà hàng. Thỉnh thoảng, để mẹ có thời gian dạo phố, nghỉ ngơi, bố đề nghị cả nhà ăn cơm tiệm một hôm. Mẹ vui vẻ đồng ý và thường chọn món ăn lạ để học cách nấu. Mẹ em rất thích nấu ăn. Em rất tự hào về tài nấu ăn của mẹ. Hằng ngày, nghe lời mẹ chỉ bảo, lớn lên em sẽ cố gắng nấu ăn ngon như mẹ.
Trong gia đình, người em thân thiết và yêu nhất đó là bố của em. Bố không chỉ là trụ cột trong gia đình mà còn là người bạn, người thầy suốt đời của em. Bố em làm thợ mộc cũng được nhiều năm rồi. Bố là dân thợ mộc có nhiều kinh nghiệm trong nghề. Em thích ngắm bố em trong mọi thời điểm nhưng thích hơn cả là ngắm bố khi bố đang tập trung làm việc. Khi làm việc, hình ảnh bố em hiện lên thật sáng, thật đẹp. Bố là một người bố tuyệt vời.
Năm nay bố em đã hơn ba mươi tuổi. Nước da bố sạm đi vì rám nắng. Thân hình bố to cao, khỏe mạnh và vô cùng vạm vỡ. Mái tóc của bố lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng và cẩn thận. Cánh tay của bố em cũng vô cùng rắn chắc và còn có cơ bắp nữa. Mắt bố em to và rất sáng, thể hiện được bố em là một người đàn ông vô cùng nghiêm khắc và nghiêm nghị. Nhưng khi cười, bố em lại rất hiền lành. Nụ cười của bố em thật đẹp làm sao!
Bố em không chỉ là trụ cột trong gia đình, là một người chồng tốt, là một người cha hết mực yêu thương con cái mà bố em còn là một người thợ mộc tài năng và giàu kinh nghiệm trong nghề. Em rất thích ngắm bố khi bố chăm chỉ, tập trung làm việc. Khi bố tập trung cưa gỗ trông bố hiện lên thật ngầu, hệt như một dũng sỹ trong những bộ phim hoạt hình mà em hay xem vậy. Khi bố ngồi bào gỗ, đầu bố hơi cũ, lưng bộ ngả về phía sau. Nhìn tấm lưng bố khi ấy mênh mông như một bờ biển rộng. Có một cảm giác bình yên và an toàn đến lạ thường khi nhìn thấy tấm lưng của bố. Đặc biệt khi bố em ngồi đục gỗ. Dưới đôi bàn tay tưởng chừng thô ráp nhưng lại rất khéo léo và mềm mại đó, những cục gỗ dần được bố em tạo khắc ra thành những hình thù đa dạng và đẹp vô cùng như hình: con chim phượng hoàng, con khỉ, con báo, hình bông hoa hồng ... Hình ảnh bố em hiện lên khi làm việc mới đẹp làm sao!
Em rất thích lặng lẽ ngắm nhìn bóng hình bố khi bố em tập trung làm việc. Hình ảnh ấy làm em không khỏi xúc động và thấm thía. Em tự nhủ với chính bản thân mình phải cố gắng chăm ngoan, học giỏi, nghe lời gia đình để bố em không phải phiền lòng và sẽ luôn luôn vui vẻ.