Theo Nghị định 147/2024/ND-CP, bạn cần xác thực tài khoản trước khi sử dụng tính năng này. Chúng tôi sẽ gửi mã xác thực qua SMS hoặc Zalo tới số điện thoại mà bạn nhập dưới đây:
Từ bao đời nay, truyền thống tôn sư trọng đạo đã đi vào lòng người dân Việt Nam như một lẽ sống. một định lí muôn thuở:
Muốn sang thì bắc cầu kiều,
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.
Câu ca dao trên được lấy từ hình ảnh người mẹ Việt Nam tần tảo, lam lũ, vất vả nhưng vẫn muốn tìm cách để con được qua sông. Ước mong của mẹ là con đến được bến bờ bên kia, thoát khỏi sự nghèo đói vất vả. Và muốn qua được sông thì phải nhờ sự giúp đỡ của người thầy đóng vai trò là người lái đò. Và ở hoàn cảnh ấy, người mẹ mang hết niềm tin của mình đặt vào người dạy dỗ con mình. Đó được xem như là sự tôn vinh người làm nghề giáo, vừa là lời gửi gắm, nhờ cậy. Ngoài ra, từ "sang" ở đây còn có nghĩa là sang trọng. Bởi vì cầu kiều khi xưa được coi là một loại cầu đẹp, phải dùng gỗ tốt để làm ra cây cầu kiều. Việc xuất hiện cầu kiều trong câu ca dao như biểu tượng cho sự giàu sang phú quý. Nhưng tâm điểm chính mà câu ca dao muốn hướng tới chính là câu “Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”, bởi vì thầy cô là những người chắp cánh tương lai cho biết bao thế hệ học sinh chúng ta. Vậy nên, ta phải biết kính trọng thầy cô, biết ơn những người đã có công dạy dỗ con cái chúng ta, cho các em học sinh có trang bị kiến thức đầy đủ để tự tin trong hành trình vững bước vào đời. Tôn sư trọng đạo là một truyền thống văn hóa quý báu, cần phải được thực hiện ở mọi thời đại và phải được phát huy đến mãi về sau.
Cuộc đời học sinh của mỗi chúng ta ai ai cũng có những người thầy, cô đáng kính trọng và có nhiều kỉ niệm. Với em, cô giáo mà em nhớ mãi chính là cô Lan, giáo viên chủ nhiệm lớp 7 của em.
Cô Lan là giáo viên dạy toán, cô được phân công chủ nhiệm lớp em năm lớp 7. Cô hơi thấp, dáng ngươi vừa không quá gầy. Mái tóc cô đen láy, sóng mượt. Cô rất tận tâm với học sinh. Đối với từng nhóm học sinh, cô đều có phương pháp dạy dỗ khác nhau cho các bạn trung bình, khá, giỏi môn Toán và cũng hay chia sẻ về các bộ môn khác với lớp chúng em. Cả lớp em rất quý trọng cô. Thế nhưng, giữa em và cô lại có một kỉ niệm khiến em nhớ mãi.
Giờ chào cờ hôm đó, lớp em có một bạn trốn tiết và ở lì trên lớp khóa cửa. Hết giờ, chúng em di chuyển từ sân trường lên lớp, em lại là người đứng đầu hàng. Vì thế khi vừa lên đến lớp, cậu bạn trên lớp bỗng dưng đạp cửatừ trong ra, vừa lúc em đi đến cửa. Cánh cửa gỗ đập vào trán em, tuy không mạnh lắm nhưng trán em cũng bị chảy máu. Cô Lan đi ngay sau thấy vậy, cùng các bạn rìu em đến phòng y tế. Cô dặn các bạn về lớp trước để chuẩn bị cho giờ Văn học, còn cô ở lại cùng em. Đây là lần đầu tiên, cô Lan và em có cuộc trò chuyện riêng lâu như vậy. Cô ý tá xem vết thương cho em và nói rằng chỉ bị sứt một vết không lớn lắm. Cô ân cần, hỏi han em có đau không, có chóng mặt không, hay có cần gọi người nhà không. Thực ra vì đó là cánh cửa rất cũ, gỗ đã bị mòn đi và lực đạp của cậu bạn không mạnh nên em không thấy đau. Em bảo cô là mình có thể ở lại phòng y tế cầm máu một lúc rồi lại trở về lớp học. Cô dịu dàng, lau vệt máu rỉ ra bên ngoài vết thương cho em. Rồi cứ một lát, cô lại hỏi han em. Cô cứ như một người mẹ hiền, quan tâm em giống như mẹ em ở nhà vậy. Khi đó, em cảm thấy mình yêu quý cô thêm rất nhiều. Nghỉ ngơi hết một tiết, cô Lan đưa em quay lại lớp học. Máu đã cầm được và vết thương không có gì đáng ngại nên em có thể học bình thường. Giờ ra chơi, mọi người hỏi han em rất nhiều. Cậu bạn ban nãy cũng đến xin lỗi em vì sự vô tình và bất cẩn của mình. Em cũng vui vẻ và nói không sao với bạn ấy. Ở những tiết học sau của cô Lan, cô cũng vẫn hỏi em về vết thương cho đến khi nó không cần phải dùng băng gạc nữa.
Sau này, khi chuyển sang một ngôi trường mới, em vẫn nhớ mãi hình ảnh cô Lan chu đáo, giọng cô ấm áp ân cần khi chăm sóc em. Lúc đó, em cảm thấy cô thật khác với hình ảnh nghiêm khắc hàng ngày trong giời Toán và giờ sinh hoạt lớp. Đây là một kỉ niệm khiến em nhớ mãi trong những năm tháng học trò của mình. Dù đã chuyển đi nhưng em vẫn liên lạc với các bạn lớp cũ và hẹ n dịp về thăm cô và các bạn.
Huỳnh Tăng Kim Tiền
Văn học
Bạn tham khảo nhé: https://vndoc.com/nghi-luan-xa-hoi-200-chu-ban-ve-tinh-cam-gia-dinh-194183
Truyện cổ tích mà em thích nhất là truyện Sự tích cây vú sữa. Bởi vì câu chuyện nói về tình cảm gia đình, mẹ con thiêng liêng. Cậu bé trong câu chuyện là một cậu bé ham chơi, bỏ nhà đi khiến mẹ lo lắng đến mắc mất đi rồi lại biến thành cây vú sữa để khi cậu trở về, ăn quả rồi mới nhận ra bài học quý giá về tấm lòng của người mẹ. Cậu bé đã cảm thấy tiếc nuối và ân hận vì mẹ không còn. Qua câu chuyện, em nhận ra rằng không ai thương con bằng cha mẹ, không cha mẹ nào muốn mắng con cái, nhưng những lời mắng nhiếc nói ra là khi con cái không còn nghe lời, bướng bỉnh. Vì vậy, hãy luôn trân trọng những lời dạy dỗ của cha mẹ, trân trọng khoảnh khắc trọn vẹn yêu thương bên gia đình vì chỉ có gia đình mới là nơi chờ đón ta trở về, cha mẹ mới là người bao dung dang vòng tay ôm ta vào lòng và tha thứ những thiếu xót của con cái.
Vợ là số 1
Văn học
Lớp 3
- Bàn tay khéo léo của bố đã biến những mảnh gỗ vụn thành ô tô, máy bay, con vịt,...
- Mẹ bảo Duy không nên lười biếng phải chăm tập thể dịc hàng ngày.
Xem bài tập đọc ở đây bạn nhé: https://vndoc.com/tieng-viet-3-trang-90-91-bai-19-khi-ca-nha-be-ti-phan-doc-270180
Tiểu Hòa Thượng
Văn học
Lớp 3
Tranh 2:
- Hằng ngày, ông của bạn thích làm gì?
- Ông của tớ rất thích hoa lan. Mỗi ngày ông đều tưới nước và chăm sóc chúng.