Giao diện mới của VnDoc Pro: Dễ sử dụng hơn - chỉ tập trung vào lớp bạn quan tâm. Vui lòng chọn lớp mà bạn quan tâm: Lưu và trải nghiệm

Tập làm văn lớp 4: Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca

Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca lớp 4

Tập làm văn lớp 4: Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bao gồm các bài văn mẫu hay được xây dựng dựa trên cốt truyện bài Nỗi dằn vặt của cậu bé An-đrây-ca cho các bạn cùng tham khảo hoàn thiện nâng cao kỹ năng kể chuyện. Mời các em học sinh cùng tham khảo.

Kể lại truyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời cậu bé An-đrây-ca lớp 4

Mặc dù đã lớn khôn, nhưng lòng tôi không khỏi chua xót mỗi khi nhớ đến câu chuyện năm tôi lên 9 tuổi. Chuyện là thế này:

Khi ấy tôi sống cùng với mẹ và ông vì bố tôi mất đã lâu. Ông tôi đã 96 tuổi rồi nên rất yếu.

Một buổi chiều, khi đang chơi tha thẩn bên giường ông, tôi bỗng nghe tiếng ông gọi mẹ: “Bố khó thở lắm!...” Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc còn mẹ sẽ ở lại với ông. Tôi vội chạy đi ngay không chút chậm trễ. Nhưng dọc đường tôi gặp Ro-bec-to, Mi-chi-a và Hen-ric đang chơi đá bóng rất vui. Đây là trò chơi mà tôi ưa thích nhất. Thấy tôi, Mi-chi-a gọi:

- Này, vào đay chơi cùng bọn tớ đi.

- Nhưng tớ phải đi mua thuốc cho ông.

- Chơi một tẹo rồi đi có sao đâu, Hen-ric nói.

Nghe bạn nói có lí, tôi tặc lưỡi nhủ tầm: “Tí nữa mua cũng được”. Thế là tôi cùng hòa vào cuộc vui với bọn bạn. Chơi được một lúc, ngửng đầu lên thì trời cũng nhập nhoạng tối, tôi sực nhớ lời mẹ dặn, tôi ba chân bốn cẳng chạy đến hiệu mua thuốc rồi về nhà.

Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt khi thấy mẹ khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi òa khóc nức nở kể mọi chuyện cho mẹ nghe. Mặc dù mẹ đã hết lời an ủi tôi rằng tôi không có lỗi. Bởi ông đã mất ngay từ lúc tôi vừa ra khỏi nhà. Nhưng tôi vẫn không dứt khỏi ý nghĩ tại tôi mãi chơi, mua thuốc về chậm mà ông mất. Cả đêm đó, tôi ngồi khóc nức nở dưới gốc táo do tay ông vun trồng.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thôi dằn vặt mình. Các bạn đừng như tôi kẻo phải ân hận nhé.

>> Tham khảo chi tiết: Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của cậu bé An-đrây-ca

Kể lại truyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời cậu bé Hen-ric

Tôi tên là Hen-ric, là bạn thân của An-đrây-ca. Có một chuyện từ hồi nhỏ mà khiến tôi day dứt đến tận bây giờ. Chuyện có liên quan đến An-đrây-ca.

Năm tôi và An-đrây-ca lên 9 tuổi. Trong khi tôi sống hạnh phúc với gia đình đầy đủ thì An-đrây-ca lại chỉ sống với mẹ và ông. Bố cậu ấy mất từ khi An-đrây-ca còn nhỏ xíu. Nhưng không vì thế mà cậu sinh ưu tư. An-đrây-ca sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng do tuổi đã cao (96 tuổi) nên ông của An-đrây-ca hay ốm lắm, mẹ cậu phải chăm sóc luôn. An-đrây-ca cũng thường xuyên giúp mẹ.

Một buổi chiều, khi đang chơi tha thẩn bên giường ông, An-đrây-ca bỗng nghe tiếng ông gọi mẹ: “Bố khó thở lắm!...” Mẹ An-đrây-ca liền bảo cậu đi mua thuốc còn bác ấy sẽ ở lại với ông. Andray vội chạy đi ngay không chút chậm trễ. Lúc đó, tôi, Ro-bec-to, Mi-chi-a đang chơi đá bóng rất vui. Thấy Andray chạy qua, tôi và các bạn liền rủ cậu ấy chơi cùng:

- Này, vào đay chơi cùng bọn tớ đi.

- Nhưng tớ phải đi mua thuốc cho ông. An-đrây-ca từ chối.

- Chơi một tẹo rồi đi có sao đâu! Tôi nài nỉ. Tôi không biết An-đrây-ca phải đi mua thuốc cho ông nên đã cố thuyết phục cậu ấy chơi cùng. Và tôi đã thành công. Chúng tôi đã chơi rất vui. Mãi đến khi trời nhập nhoạng tối, như sực nhớ điều gì, An-đrây-ca hốt hoảng, ba chân bốn cẳng chạy mất, tôi mới hiểu ra toàn bộ sự việc. Hóa ra lúc chiều, An-đrây-ca chạy đi mua thuốc cho ông nhưng mãi chơi với chúng tôi nên cậu đã về trễ. Khi trở về nhà thì ông cậu đã qua đời. An-đrây-ca không được nhìn mặt ông lần cuối. Cậu ân hận vô cùng. An-đrây-ca nghĩ chính cậu đã hại ông nhanh chóng từ giã cói đời này. Cậu dằn vặt lắm, cứ khóc suốt không thôi. Và không chỉ cậu, chính tôi cũng cảm thấy mình có một phần trách nhiệm khi chính tôi đã rue An-đrây-ca chơi cùng mà quên việc mua thuốc cho ông. Tôi rất hối hận. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thôi dằn vặt mình.

Kể lại truyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của bà mẹ

Chồng tôi mất đã lâu, tôi hiện đang sống với cha và một đứa con trai tên là An-đrây-ca. Cha tôi đã già, sức khỏe không còn được tốt nên ông thường xuyên bị bệnh. Năm An-đrây-ca lên 9 tuổi thì ông cụ cũng đã 96 tuổi.

Một ngày nọ, lúc An-đrây-ca đang tha thẩn chơi trong nhà, tôi đang ngồi cạnh chăm sóc ông thì cha lên tiếng bảo tôi:

- Bố khó thở lắm!

Vội vàng, tôi sai Andraca đi mua thuốc cho ông. Nhưng vì tuổi cao sức yếu, cha tôi đã qua đời ngay sau khi con trai tôi vừa ra khỏi nhà. Tôi vô cùng đau khổ và tiếc thương. Đến khi Andray trở về, thấy ông đã qua đời, nó sốc lắm. Nó ôm lấy ông khóc nức nờ và luôn miệng tự trách mình ham chơi không mua thuốc về cho ông. Tội nghiệp! thằng bé cứ nghĩ chỉ vì nó mãi chơi đá bóng với tụi bạn, quên đi mua thuốc ngay nên ông nó mới ra đi sớm như vậy. Nó dằn vặt mãi không thôi. Tôi đã cố gắng an ủi, nói cho con hiểu nhưng Andray vẫn day dứt lắm. Những ngày sau đó, nó chỉ quanh quẩn nơi gốc cây táo do tay ông vun trồng. Và từ đó về sau, chẳng bao giờ nó làm việc gì một cách chậm trễ cả.

Kể lại truyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của cây táo

Tôi là cây táo cổ thụ trong vườn nhà An-đrây-ca. Tôi được ông của cậu bè trồng từ khi còn nhỏ. Số tuổi của tôi cũng xấp xỉ 90 gần bằng số tuổi của ông An-đrây-ca. Sau khi bà và cha An-đrây-ca mất, gia đình chỉ còn ba thành viên: ông, mẹ và An-đrây-ca. Họ sống với nhau rất hạnh phúc. Nhưng người bạn niên thiếu của tôi cũng đã già, sức khỏe không còn được tốt nên ông thường xuyên bị bệnh. Năm An-đrây-ca lên 9 tuổi thì ông cụ cũng đã 96 và rất yếu.

Một ngày nọ, lúc An-đrây-ca đang tha thẩn chơi trong nhà, người mẹ đang ngồi cạnh chăm sóc ông cụ thì ông lên tiếng bảo con gái:

- Bố khó thở lắm!

Vội vàng, người mẹ sai An-đrây-ca đi mua thuốc về cho ông cụ. Nhưng vì tuổi cao sức yếu, ông đã qua đời ngay sau khi con trai tôi vừa ra khỏi nhà. Tôi rất buồn vì sự ra đi của ông chủ, của người bạn thân thiết nhất với tôi mấy chục năm qua. An-đrây-ca cũng vậy. Khi cậu bé đi mua thuốc trở về, thấy ông đã qua đời, nó sốc lắm. Nó ôm lấy ông khóc nức nờ và luôn miệng tự trách mình ham chơi không mua thuốc về cho ông. Tội nghiệp! thằng bé cứ nghĩ chỉ vì nó mãi chơi đá bóng với tụi bạn, quên đi mua thuốc ngay nên ông nó mới ra đi sớm như vậy. Nó dằn vặt mãi không thôi. Bà mẹ đã cố gắng an ủi, nói cho con hiểu nhưng An-đrây-ca vẫn day dứt lắm. Những ngày sau đó, nó chỉ quanh quẩn quanh tôi để tìm nguồn an ủi. Tôi chỉ biết rung lá xào xạc để giúp cậu bé yên lòng. Sau này, khi lớn lên, An-đrây-ca vẫn luôn tự dằn vặt mình vì đã không mua thuốc về kịp cho ông. Mỗi lần như thế, cậu bé lại đến bên tôi ngồi khóc thút thít. Vẫn như mọi lần, tôi chỉ có thể xào xạc, xào xạc những chiếc lá của mình đồng cảm.

Đánh giá bài viết
81 5.666
Sắp xếp theo

    Văn mẫu lớp 4 Sách Mới

    Xem thêm