Giao diện mới của VnDoc Pro: Dễ sử dụng hơn - chỉ tập trung vào lớp bạn quan tâm. Vui lòng chọn lớp mà bạn quan tâm: Lưu và trải nghiệm
Đóng
Điểm danh hàng ngày
  • Hôm nay +3
  • Ngày 2 +3
  • Ngày 3 +3
  • Ngày 4 +3
  • Ngày 5 +3
  • Ngày 6 +3
  • Ngày 7 +5
Bạn đã điểm danh Hôm nay và nhận 3 điểm!
Nhắn tin Zalo VNDOC để nhận tư vấn mua gói Thành viên hoặc tải tài liệu Hotline hỗ trợ: 0936 120 169

Viết tiếp lời cho một tác phẩm mà em đã đọc nhằm lan tỏa tình yêu đọc sách

Dạng tài liệu: Bài thu hoạch, bài dự thi
Loại File: Word
Phân loại: Tài liệu Tính phí

Bài dự thi Đại sứ văn hóa đọc - Đề 2 đã được VnDoc trình bày chi tiết và cụ thể như qua bài viết dưới đây. Tài liệu này có tất cả 12 mẫu, dài 20 trang. Mời các bạn tải về để lấy đầy đủ.

Đề bài: Viết tiếp lời cho một tác phẩm mà em đã đọc nhằm lan tỏa tình yêu đọc sách, thông qua đó khơi dậy trách nhiệm với bản thân, gia đình, xã hội và nuôi dưỡng tình yêu quê hương, đất nước, con người Việt Nam. 

Viết tiếp lời cho tác phẩm "Dế Mèn phiêu lưu ký"

Dế Mèn đã đi qua bao miền đất, gặp biết bao người bạn và chứng kiến nhiều câu chuyện buồn vui trong cuộc đời. Sau những chuyến đi phiêu lưu đầy mạo hiểm và bài học sâu sắc về lòng dũng cảm, sự đoàn kết và tình bạn, Dế Mèn chợt nhận ra một điều quan trọng: chỉ khi biết sống vì mọi người, vì tập thể, thì cuộc sống mới thật sự có ý nghĩa.

Một buổi chiều, khi nắng đã ngả vàng bên bờ rặng tre, Dế Mèn đứng lặng lẽ trên bãi cỏ, nhớ về quê nhà – nơi mẹ già vẫn ngày đêm ngóng trông, nơi anh em vẫn ngày ngày vất vả chăm sóc tổ ấm. Chuyến đi dài đã giúp Dế Mèn trưởng thành, nhưng cũng khiến cậu hiểu rằng trách nhiệm không chỉ là bảo vệ bạn bè, mà còn là góp phần làm cho nơi mình sống tốt đẹp hơn.

Từ đó, Dế Mèn bắt đầu hành trình mới – không phải để phiêu lưu nữa, mà để lan tỏa tri thức, những điều đã học được, tới các loài vật xung quanh. Cậu mở lớp dạy chữ cho các bạn nhỏ, kể lại những câu chuyện về lòng nhân ái, về ý nghĩa của sự sẻ chia. Những trang sách mà Dế Mèn mang về từ chuyến đi trở thành kho báu quý giá, giúp các bạn biết yêu thương, biết suy nghĩ sâu sắc hơn trước khi hành động.

Dế Mèn thầm nghĩ: nếu mỗi người đều dành một chút thời gian để đọc sách, để lắng nghe và học hỏi, thì thế giới này sẽ bớt đi những hiểu lầm, những tranh cãi và thay vào đó là sự cảm thông, gắn bó.

Qua hình ảnh Dế Mèn, em càng thấy rõ vai trò quan trọng của việc đọc sách. Sách không chỉ là kho tri thức, mà còn là người bạn đồng hành giúp ta hiểu chính mình, hiểu người khác và có trách nhiệm hơn với bản thân, gia đình, xã hội. Sách còn khơi gợi tình yêu quê hương, đất nước, khi ta đọc về những anh hùng dân tộc, những trang sử hào hùng, những con người bình dị mà kiên cường.

Ngày nay, giữa cuộc sống hiện đại đầy ồn ào và xao động, em mong rằng mỗi người, nhất là các bạn trẻ, hãy dành thời gian để đọc sách – để nuôi dưỡng tâm hồn, để biết ơn cội nguồn, để sống đẹp hơn. Hành trình của Dế Mèn đã dừng lại, nhưng hành trình tri thức trong mỗi chúng ta thì vẫn còn đang tiếp diễn – và mỗi trang sách chính là một bước chân trên con đường đó.

Viết tiếp tác phẩm "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng

Sau ngày giải phóng, bé Thu – nay đã là một cô gái trưởng thành – về lại quê nhà cùng mẹ. Trong chiếc vali nhỏ, cô luôn giữ bên mình chiếc lược ngà năm xưa – kỷ vật cuối cùng của người cha đã hy sinh. Mỗi khi cầm chiếc lược, Thu lại nhớ về tình cha con sâu nặng, nhớ về hình ảnh người lính Cách mạng lặng lẽ, đầy yêu thương.

Không để nỗi đau hóa thành bi lụy, Thu theo học ngành sư phạm, trở thành cô giáo vùng cao. Ở nơi rừng núi xa xôi, cô dạy học trò biết đọc, biết viết, kể cho các em nghe câu chuyện về người cha anh hùng, về đất nước đã đổi thay từ máu và nước mắt. Tình yêu thương của người cha, qua những trang sách, đã truyền cho cô sức mạnh sống có trách nhiệm, sống vì cộng đồng.

Thu tin rằng, chính những câu chuyện như “Chiếc lược ngà”, chính những trang sách giàu cảm xúc nhân văn ấy sẽ giúp mỗi người biết quý trọng tình cảm gia đình, biết trân trọng hòa bình và hun đúc tình yêu quê hương, đất nước. Cô khuyến khích học trò đọc nhiều sách, để hiểu quá khứ và biết ơn những hy sinh thầm lặng. Mỗi buổi sinh hoạt lớp, cô đều dành thời gian để kể chuyện về các anh hùng trong lịch sử. Cô tin, từ những trang sách nhỏ, những hạt giống lý tưởng sẽ âm thầm nảy mầm trong tâm hồn trẻ thơ. Và trong lòng cô, người cha vẫn luôn sống, qua từng bài học, từng cuốn sách cô trao đi.

Viết tiếp tác phẩm "Tôi đi học"

Nhiều năm trôi qua, cậu bé trong “Tôi đi học” giờ đã là một người đàn ông trung niên. Trên hành trình cuộc sống, anh không ngừng nhớ về ngày đầu tiên cắp sách tới trường – một kỷ niệm trong veo, hồn nhiên và đầy xúc động. Ký ức ấy như ngọn lửa âm ỉ cháy trong tim, thôi thúc anh trở thành một nhà giáo tận tụy.

Anh trở lại ngôi trường xưa – nay đã cũ kỹ và thiếu thốn – để dựng lại lớp học, mang sách vở về cho lũ trẻ trong làng. Anh kể cho các em nghe về niềm vui ngày đầu tiên đi học, về những bài học đầu đời đã chạm sâu vào tâm hồn, và về ý nghĩa của việc học để biết sống tốt, sống đẹp. Với anh, mỗi trang sách là một cánh cửa mở ra chân trời mới. Và anh mong muốn những đứa trẻ của quê hương cũng sẽ có được những cánh cửa như thế – để từ những làng quê nghèo, các em bay xa nhưng vẫn mang theo tình yêu với quê hương, đất nước.

Anh lập ra một tủ sách nhỏ trong lớp, gom từng cuốn từ các nhà hảo tâm, từng cuốn truyện thiếu nhi, sách lịch sử, sách kỹ năng. Mỗi giờ ra chơi, học sinh lại háo hức ngồi đọc, ánh mắt sáng lên từng chút một. Anh thường dặn các em: “Hãy đọc, để mở rộng trí óc và trái tim, để biết thương cha mẹ, giúp quê hương mình tốt đẹp hơn.” Những đứa trẻ ấy lớn lên, mang theo tình yêu sách và lòng biết ơn, rồi có em quay lại làm thầy cô như anh năm xưa. Tình yêu đọc sách cứ thế lan tỏa – âm thầm, bền bỉ, mà mãnh liệt vô cùng.

Viết tiếp tác phẩm "Lặng lẽ Sa Pa"

Anh thanh niên làm công tác khí tượng năm xưa vẫn sống trên đỉnh núi cao ấy, nhưng giờ đây không còn cô đơn nữa. Những cuốn sách anh từng đọc trong những buổi tối lặng lẽ giờ đã trở thành hành trang quý giá. Anh mở một thư viện nhỏ giữa lưng chừng mây, nơi những người trẻ từ khắp nơi tìm đến để đọc sách, trao đổi tri thức và cảm hứng sống.

Cuộc sống nơi vùng cao không còn chỉ là sự lặng lẽ nữa, mà là không gian lan tỏa tri thức và tình người. Anh hiểu rằng, yêu đất nước không phải lúc nào cũng cần những điều to tát. Đôi khi, chỉ là bền bỉ làm tốt công việc mỗi ngày, âm thầm cống hiến và truyền cảm hứng cho thế hệ sau. Từ chính sự giản dị ấy, tình yêu sách, tinh thần trách nhiệm, lòng yêu quê hương được nuôi dưỡng và lan rộng.

Bên ánh đèn vàng nơi trạm khí tượng, những cuốn sách chuyền tay nhau trong yên lặng và say mê. Có người đọc để hiểu thiên nhiên, có người đọc để hiểu chính mình, và có người đọc để tìm niềm tin vào tương lai. Anh thường bảo: “Đọc sách không khiến ta nổi tiếng, nhưng chắc chắn khiến ta sống sâu sắc và có ích hơn.” Những buổi trò chuyện nhỏ trong thư viện ấy trở thành động lực cho bao bạn trẻ chọn cuộc sống cống hiến. Và giữa núi rừng Sa Pa, tình yêu đất nước vẫn thầm lặng tỏa sáng qua từng trang sách mở ra.

Viết tiếp câu chuyện Sự tích cây khế

Sau một quãng thời gian, người vợ mãi không thấy chồng trở về thì rất lo lắng bèn qua cầu cứu người em. Người em sau khi biết được mọi chuyện liền cảm thấy có điềm xấu nhưng vẫn cố trấn an chị dâu. Kể từ hôm đó, người em ngày ngày ngồi dưới gốc cây khế chờ đợi hình bóng chim thần, bỏ bê mọi công việc, quên cả ăn cả ngủ, cứ nhìn về phía chân trời xa với đôi mắt vô hồn. Hai người vợ cũng sốt ruột không kém, người chị dâu vì quá thương tâm mà đã đổ bệnh, người em dâu tốt bụng vẫn luôn kề cạnh chăm sóc, lúc này người chị dâu mới cảm nhận được tình thân quan trọng hơn bao giờ hết, rất bứt rứt vì những chuyện nhỏ nhen trước đây.

Bẵng một thời gian, chim thần lại vẫn như thường đáp xuống thưởng thức những quả khế ngọt mọng nước. Lúc này người em đang say giấc bên dưới gốc cây liền bị đánh thức bởi một loạt tiếng động phát ra từ phía trên cây khế, bắt gặp hình ảnh chim thần người em vui sướng như bắt phải vàng liền ngó quanh nhưng vẫn không thấy người anh đâu. Lúc này người em mới nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, vội vã thưa chuyện với chim thần:

Dạ cho con hỏi chim thần có thấy anh trai của con đâu không ạ? Con chờ mãi nhưng không thấy anh trai con về, cả nhà rất lo lắng cho anh ấy.

Chim thần liền kể lại ngọn ngành câu chuyện với tâm trạng đầy khó chịu và bực tức:

Đừng hỏi anh trai làm gì nữa, vì quá tham lam nên đã rơi xuống biển sâu rồi, đừng tìm nữa vô ích.

Người em sau khi nghe xong mặt tái đi vài phần như sắp ngất liền khẩn khoản nhờ chim giúp mình cứu anh trai. Nhưng chim thần đã từ chối giúp đỡ người em:

Mặc dù ta đã ăn khế nhà ngươi, nhận thấy tấm lòng tốt của vợ chồng ngươi, vàng bạc, châu báu ta có thể giúp ngươi lấy nhưng chỉ có việc này là ta không thể giúp được, ta sẽ không bao giờ cứu giúp những kẻ tham lam, tâm địa xấu xa, ích kỉ như vậy.

Chim thần lại nói tiếp:

Nhưng ta vẫn thắc mắc vì sao ngươi lại cứu giúp kẻ đã luôn làm khó vợ chồng nhà ngươi, kẻ đã tước đoạt mọi thứ tốt đẹp của ngươi?

Người em buồn bã trả lời rằng:

Vì đó là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này. Mặc dù anh ấy đã từng lấy đi mọi thứ của tôi, cũng đã từng khinh rẽ hai vợ chồng nhưng tôi vẫn lựa chọn bỏ qua. Cha mẹ tôi đã ra đi từ khi anh em tôi còn rất nhỏ, hai anh em phải dựa vào nhau mà sống, những lúc đó anh ấy đã luôn bảo vệ và chở che tôi, sau này lớn lên vì bị tham vọng che mắt nên anh ấy đã thay đổi tính nết nhưng tôi tin trong sâu thẳm tâm hồn anh ấy vẫn là một con người tốt bụng và là một người anh vẫn luôn hết mực bảo vệ tôi như ngày đầu. Thế nên tôi bằng lòng đánh đổi mọi thứ không chỉ cây khế mà còn cả vàng bạc, châu báu ,… chỉ mong có thể tìm lại anh trai.

Sau khi được người em thuyết phục và nhận ra được sự chân thành, chim thần đã chấp nhận lời thỉnh cầu, người em sau khi chào tạm biệt mọi người liền leo lên lưng chim thần bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm người anh. Trái ngược với lần trước đi lấy vàng cùng chim thần thì lần này người em đi với một tâm trạng đầy rối bời, chứa đầy sự lo lắng, không còn sự háo hức, vui sướng.

Còn với người anh trai, sau khi rớt xuống biển đã may mắn bơi lên được bờ của hòn đảo vàng, nhìn hòn đảo trước mặt người anh vui sướng không thôi liền đi thăm thú xung quanh, quên luôn cả việc trở về. Đứng trước vô vàn vàng bạc, châu báu người anh đã thật sự bị sự tham lam làm lu mờ con mắt nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Vì hòn đảo chỉ có vàng bạc, kim cương, không hề có một chút thức ăn, nước uống hay sinh vật sống nào nên sức khỏe người anh nhanh chóng giảm sút rõ rệt, người anh lúc này mới sợ sệt bắt đầu tìm mọi cách trở về nhưng tiếc thay ở đây đến cả một ngọn cỏ còn không có thì kiếm đâu ra phương tiện di chuyển.

Sau một thời gian sống trên đảo vì không có lương thực nên người anh bây giờ chẳng khác gì một bộ xương khô, ngày ngày chờ đợi sự diệu kì xuất hiện. Đối với người anh giờ đây vàng bạc đã không còn quan trọng nữa, suy cho cùng vàng bạc, kim cương cũng đâu thể ăn được. Qua bao đêm trằn trọc suy nghĩ người anh đã tỉnh mộng nhớ đến người em trai, không biết vì sao nhưng người anh lại ôm hi vọng mong người đầu tiên anh nhìn thấy mỗi khi tỉnh dậy lại là đứa em trai mình từng hất hủi. Người anh suốt thời gian sống sót trên đảo đã luôn tự trách bản thân và hối hận những việc mình đã làm với người em duy nhất. Bỗng chốc quãng thời gian khi hai đứa còn nhỏ ùa về trong tâm trí người anh, với tâm hồn ngây thơ của những đứa trẻ mặc dù hoàn cảnh sau khi mất cha mẹ khó khăn hơn hiện tại rất nhiều nhưng hai anh em vẫn luôn vui vẻ, một củ khoai lang, một miếng bánh nhỏ cũng chia cho nhau ăn, nhớ về những lần hai đứa nô đùa với nhau, những lần bị bắt quả tang vì hái trộm xoài, mặc dù bị bọn cùng lứa cười nhạo, họ hàng khinh miệt nhưng hai anh em vẫn luôn bảo vệ lẫn nhau. Không như bây giờ, chính người anh bảo vệ em ngày nào lại đi coi thường người em nhưng người em từ trước đến nay vẫn không thay đổi, vẫn luôn nhường nhịn, giúp đỡ người anh. Trong cơn mơ hồ người anh nhận ra sự thay đổi lớn của mình bắt đầu khóc lóc thảm thiết, cảm thấy sự tội lỗi ngập tràn, bây giờ của cải, vàng bạc đối với người anh là phù du, tình thân, máu mủ mới thực sự quan trọng. Khi đã đến gần với ngưỡng cửa của sự sống và cái chết, người anh vẫn muốn được ích kỉ thêm một chút, vẫn mong có thể nhìn thấy người em lần cuối, nói một lời xin lỗi muộn màng.

Lúc này hai người dường như có một sợi dây liên kết với nhau, linh cảm người em mách bảo người anh có thể đã lên được bờ của hòn đảo, chỉ một chút hi vọng nhỏ thôi người em vẫn muốn nắm bắt liền bảo chim thần bay thẳng đến hòn đảo. Lần này sao đường đi xa quá, vượt qua bao ngọn núi, bao cánh rừng, bao đại dương sao mãi vẫn chưa thấy hòn đảo đâu, người em đã sốt sắng đến mức chân tay bủn rủn. Cuối cùng, sau quãng thời gian chờ đợi mòn mỏi chim thần cũng đáp xuống được hòn đảo, qua một hồi kiếm tìm, người em bỗng nghe thấy một giọng nói thân quen đã lâu không được nghe phát ra từ một hang nhỏ, thì ra là người anh trong cơn mơ hồ đang mải gọi tên người em. Người em như vỡ òa chạy đến chỗ người anh đang thoi thóp, nhìn thấy anh trai khỏe mạnh ngày nào giờ chỉ trơ trọi bộ xương, người em đau lòng đến mức khóc òa lên. Người anh nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy người em cứ nghĩ diêm vương đã lắng nghe thỉnh cầu của mình liền an tâm sắp từ biệt nhân thế nhưng người em liền hét lên:

Anh ơi em đã tìm thấy anh rồi này, xin hãy tỉnh lại đi, chúng ta hãy cùng nhau về nhà nào.

Người anh sau khi nghe xong như được tiếp thêm một luồng động lực liền dùng hết sức bình sinh ôm thật chặt người em, thều thào nói lời xin lỗi, ngay lúc này hình ảnh hồi nhỏ của hai anh em như được tái hiện lại, họ như hai đứa trẻ bị mắng ôm nhau khóc sướt mướt. Sau khi được người em tha thứ, hai người cùng leo lên lưng chim thần bay về nhà của mình, không hề ngoảnh mặt lại nhìn hòn đảo.

Giờ đây hai anh em đã quyết định vứt bỏ lòng tham, một lòng quyết tâm xây dựng sự nghiệp bằng chính sức lực, của cải của mình. Người anh sau khi trải qua chuyện này cũng đã trở về với bản tính thiện lương, hai người cùng nhau chung sống hạnh phúc như khi còn nhỏ hai anh em san sẻ với nhau mọi thứ, cùng nhau làm lụng kiếm tiền. Cứ mỗi lần đến mùa khế chim thần vẫn đến ăn quả, cảm động bởi câu chuyện của hai anh em nên mỗi lần họ gặp khó khăn chim thần luôn sẵn sàng giúp đỡ. Người anh giờ đây đã không bị tham lam che mắt, luôn chăm lo gia đình, quan tâm người em hơn. Từ đó về sau vợ chồng người anh cùng vợ chồng người em chung sống hòa thuận dưới một mái nhà. Với tình anh em khăng khít và sự nỗ lực không ngừng nghỉ hai anh em họ đã xây dựng nên một sự nghiệp vững mạnh.

Qua đó ta có thể thấy, câu chuyện như một bài học răn dạy ta về lòng tham con người. Ông cha ta ngày xưa thường có câu tục ngữ: Tham thì thâm, câu nói rất ngắn gọn nhưng đầy súc tích. Nó cho ta biết được sống trên đời thì không nên quá tham lam, nếu không sẽ có một ngày ta bị giết chết bởi chính lòng tham của bản thân. Ngoài ra chúng ta còn phải đề cao tình thân, hãy nhớ rằng người luôn kề vai sát cánh cùng bạn trong mọi nẻo đường không ai khác chính là gia đình của bạn, bất kể bạn khó khăn hay thành công, họ sẽ không bao giờ vứt bỏ bạn. Dù ở ngoài xã hội kia bạn chỉ là một hạt cát bé nhỏ nhưng đối với gia đình bạn là một viên kim cương luôn phát sáng. Vì thế ở trong mọi trường hợp chúng ta nhất định không được vứt bỏ người thân của mình. Đừng để những đồng tiền bẩn thỉu định giá tình cảm của bạn.

Viết tiếp câu chuyện Cô bé bán diêm

Thế là vào đêm giao thừa, cô bé bán diêm đã cùng bà “bay lên trời với Thượng đế”. Từ đây, em sẽ có một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc, không phải lo lắng gì nữa. Nhưng, có thật là em sẽ vui vẻ suốt cả ngày không, có thật là em sẽ hoàn toàn vô tư sống trên thiên đường?

Bà dắt tay cô bé bán diêm về trời. Em đã gặp được biết bao là thiên thần bé xíu, xinh xinh, mỗi thiên thần có một đôi cánh trắng toát, mượt mà đằng sau lưng. Trên tay họ là những chiếc kèn để thổi chào mừng em. Cô bé rất háo hức. Vừa đi, em vừa nhảy chân sáo. Có lẽ lâu lắm rồi, em mới được thực sự là một đứa trẻ như bây giờ. Cổng thiên đường rộng lớn, sáng lên một màu vàng lấp lánh. Nó mở ra một vùng đất rộng mênh mông, tươi đẹp, có biết bao nhiêu là hoa. Cô bé đứng sững lại. Chưa bao giờ em thấy nơi nào tràn ngập màu sắc như thế này. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt em, vì quá hạnh phúc, vì xúc động. Em tiến vào trong thiên đường. Ở đây có rất nhiều người, họ vui vẻ, thân thiện. Bỗng, em thấy một bóng hình quen thuộc, rất quen thuộc, gần gũi với em. Em reo lên thật to:

– Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!

Rồi em chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con cùng khóc nức nở. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. Vừa có bà, vừa có mẹ, em sẽ mãi được chở che, bao bọc. Niềm vui ấy đã theo cô bé bán diêm suốt cả ngày. Cô bé cứ luôn nghĩ “mình đã có một mái ấm gia đình ấm áp, đầy đủ, tràn ngập yêu thương”. Đầy đủ? Có thật sự là đầy đủ không? Cô bé chợt nhớ đến bố: “Không biết khi không thấy mình, bố có lo lắng không, có đau khổ không, rồi bố sẽ sống thế nào trong những ngày còn lại”. Những ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu óc cô bé cả đêm. Sáng hôm sau, em xin bà cho em đến gặp Thượng đế để xin bề trên cho em được nhìn thấy bố. Một tia sáng lấp lánh chiếu rọi xuống những đám mây. Em thấy thế giới mà trước kia em đã sống.

Bố em bước ra khỏi căn nhà lụp xụp với cái dáng của kẻ say rượu. Vừa đi bố vừa lẩm bẩm điều gì đó, nhưng em biết là bố đang tìm em. “ Một ngày trôi qua rồi mà bố mới nhớ đến đứa con gái của mình” – em buồn bã nghĩ. Bố đi khắp con phố mà không thấy em đâu. Có lẽ là bố đang tức giận lắm. Nhưng mà bố vẫn tiếp tục đi tìm. Bố tới những nơi gần đó. Hỏi thăm mọi người về em. Chắc lúc đầu bố tìm em chỉ để lấy tiền bán diêm thôi, nhưng bây giờ thì bố lo lắng thật. Bố chạy thật nhanh, mồ hôi chảy đẫm áo, quanh quẩn nhìn khắp nơi. Em xúc động lắm. Em chỉ muốn chạy thật nhanh xuống nói với bố hãy lên trời cùng em. Bố tìm em tới tận trưa. Rồi ông đi qua một nhà thờ. Mọi người bàn tán xôn xao lắm. Bố hỏi một người, và người đó nói rằng họ vừa tổ chức tang lễ cho một cô bé bán diêm bị chết vì rét. “Đó chính là mình” – em bần thần nghĩ. Và ở dưới kia, người bố cũng rất sững sờ. Ông cứ đứng yên một chỗ, đôi mắt nhìn vô định. Một giọt nước mắt chảy xuống. Ông hét lên một tiếng đầy đau khổ:

– Trời ơi! Con ơi! Con của bố!

Rồi ông như không thể đứng vững, ông ngã xuống con đường đầy tuyết. Bất ngờ, cô bé bán diêm hốt hoảng gọi to:

– Bố!

Cô bé lại khóc, nhưng không phải vì xúc động nữa, mà vì đau khổ. Em thấy thương bố. Liệu có phải chính em đã làm bố đau khổ? Có phải em là người có lỗi? Em day dứt, ân hận. Trong tiếng khóc, em nói với bà:

– Bà ơi… bà có thể…xin cho Thượng đế… cho bố cháu lên… thiên đường này.., không ạ?

Người bà ôm chầm lấy cô bé, lau nước mắt rồi an ủi:

– Cháu nín đi… cháu nín đi…

Cô bé được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Em cần thời gian để trấn tĩnh.

Vài ngày sau, em thấy bố em ngồi một góc trong căn nhà, ngắm nhìn tấm ảnh duy nhất của em mà bố còn giữ. Không rượu chè nữa, bố cứ ngồi im như vậy, tay mân mê tấm hình đó. Trong nhà đã tối, giờ lại càng âm u và buồn tẻ. “Đã mấy ngày rồi mà bố cứ ngồi thế này ?” – em lo lắng. Đôi mắt bố sưng lên vì khóc nhiều. Em thấy thương bố da diết. Rồi bỗng, bố đứng dậy, tay nắm chặt. Bố phải đi xin việc và khó khăn lắm mới được nhận vào hàng bán bánh kẹo. Bố đã phải năn nỉ người ta suốt mấy ngày, và cũng vì người ta thương bố quá. Lâu sau đó, cô bé bán diêm mới lại nhìn xuống thế giới của bố. Em rất bất ngờ khi thấy bố đang làm việc tốt trong cửa hàng. Bỗng có một em bé nghèo đang ăn xin trên đường. Bố vội vã chạy ra, mang cho em bé một chiếc bánh thật ngon mà bố vừa mua được. Em bé ấy cười hiền lành, và bố cũng vậy. Ở đâu đó trên thiên đường, cô bé bán diêm cũng cười thật tươi.

Lúc ấy, cô bé bán diêm mới thực sự hạnh phúc. Cô bé có thể hoàn toàn vui vẻ sống bên bà và mẹ, vì cô bé tin rằng bố em cũng đang rất hạnh phúc. Nhưng có một điều mà em không biết, đó chính là dòng chữ mà em đã ghi sau tấm ảnh là điều khiến cho bố em thêm sức mạnh để sống tiếp. Em ghi gì trên đó, em cũng quên rồi nhưng bố em thì nhớ mãi: “Bố ơi, con yêu bố lắm, con tin là bố có thể luôn sống tốt trên thế giới này”.

Còn tiếp,...

>> Xem thêm toàn bộ: Đáp án Đại sứ văn hóa đọc

Chọn file muốn tải về:
Đóng Chỉ thành viên VnDoc PRO/PROPLUS tải được nội dung này!
Đóng
79.000 / tháng
Đặc quyền các gói Thành viên
PRO
Phổ biến nhất
PRO+
Tải tài liệu Cao cấp 1 Lớp
30 lượt tải tài liệu
Xem nội dung bài viết
Trải nghiệm Không quảng cáo
Làm bài trắc nghiệm không giới hạn
Mua cả năm Tiết kiệm tới 48%
Xác thực tài khoản!

Theo Nghị định 147/2024/ND-CP, bạn cần xác thực tài khoản trước khi sử dụng tính năng này. Chúng tôi sẽ gửi mã xác thực qua SMS hoặc Zalo tới số điện thoại mà bạn nhập dưới đây:

Số điện thoại chưa đúng định dạng!
Số điện thoại này đã được xác thực!
Bạn có thể dùng Sđt này đăng nhập tại đây!
Lỗi gửi SMS, liên hệ Admin
6 Bình luận
Sắp xếp theo
  • dong tran
    dong tran

    Công nhận hay thật á 

    Thích Phản hồi 18/05/24
  • Bon
    Bon

    Bài nào cũng hay

    Thích Phản hồi 20/03/23
  • Bé Gạo
    Bé Gạo

    Mình thích mẫu 1, hay quá

    Thích Phản hồi 20/03/23
    • Thần Rừng
      Thần Rừng

      Công nhận đỉnh thiệt

      Thích Phản hồi 20/03/23
  • Bé Cún
    Bé Cún

    Ai thích mẫu 2 giơ tay ạ

    Thích Phản hồi 20/03/23
    • Đen2017
      Đen2017

      Tớ nha

      Thích Phản hồi 20/03/23
    • xuân an bùi
      xuân an bùi

      Tôi nè

      Thích Phản hồi 18/05/24
  • Đội Trưởng Mỹ
    Đội Trưởng Mỹ

    Tuyệt lắm ạ

    Thích Phản hồi 20/03/23
  • Hằng Nguyễn
    Hằng Nguyễn

    Các bạn tham khảo mà học hỏi nè

    Thích Phản hồi 20/03/23
    • Quỳnh Trâm
      Quỳnh Trâm

      Ko đc copy nha

      Thích Phản hồi 20/03/23
    • dong tran
      dong tran

      @Quỳnh Trâm :))))

      Thích Phản hồi 18/05/24
🖼️

Bài thu hoạch

Xem thêm
🖼️

Gợi ý cho bạn

Xem thêm