Giao diện mới của VnDoc Pro: Dễ sử dụng hơn - chỉ tập trung vào lớp bạn quan tâm. Vui lòng chọn lớp mà bạn quan tâm: Lưu và trải nghiệm

Phân tích Sông Đáy

1. Dàn ý phân tích bài thơ Sông Đáy

A. Mở bài:

Giới thiệu tác giả, tác phẩm

B. Thân bài

1. 9 câu đầu: Hình ảnh Sông Đáy gắn với mẹ và tuổi thơ đầy nhọc nhằn

- Câu 1: Nguyễn Quang Thiều hồi tưởng về sông Đáy.

+ Sông Đáy: là quê hương, nơi nhà thơ sinh ra và lớn lên có dòng sông Đáy chảy qua → một hình ảnh rất đỗi quen thuộc trong tuổi thơ Nguyễn Quang Thiều.

→ Hình ảnh sông Đáy được lặp lại nhiều lần trong bài thơ t/h nỗi nhớ nhung khắc khoải khôn nguôi.

+ Sông Đáy chảy vào đời tôi-> ẩn dụ nói lên tình cảm gắn bó của tg với sông Đáy.

- Thơ Nguyễn Quang Thiều luôn mang tính nhạc. Với ngôi kể “tôi” cùng giọng thơ chậm rãi, nhẹ nhàng, tác giả đã bộc lộ trực tiếp tình cảm của mình với Sông Đáy → để hoài niệm.

- Thi sĩ đã ví von, đối chiếu sông Đáy với mẹ.

→ Sông Đáy như người mẹ hiền hòa cung cấp nước, phù sa nuôi sống cả 1 vùng thiên nhiên, con người. Cũng giống như người mẹ tần tảo làm lụng nuôi con → so sánh kì lạ

- Tôi dụi mặt vào lưng người đẫm mồ hôi mát một mảnh sông đêm.

+ Đẫm mồ hôi → Là kết quả lao động mệt nhọc, vất vả, là minh chứng cho tình yêu to lớn của người mẹ dành cho con. → Sông Đáy là chứng nhân chứng kiến tuổi thơ khổ cực nhưng cũng đầy vui vẻ của thi sĩ.

- “Năm tháng sống xa quê tôi như người bước hụt

+ Không gian biến đổi từ quá khứ đến hiện tại, nhà thơ đã cách xa quê. Thiếu đi chỗ dựa tinh thần, ông so sánh mình như người bước hụt. Đó là cảm xúc tiếc nuối, day dứt khi chẳng thể níu ký ức trong tay, sông Đáy giờ một nơi, còn ta thì một nơi... Thời gian và không gian bắt đầu lu mờ, không rõ đâu là thực là ảo, đâu là quá khứ hiện tại.

- Câu 5: Ông kể về thế giới trong mơ của mình, đó là nơi con cá quẫy đuôi biến mất, nơi có thanh âm của tiếng khóc nấc.

→ Ông đã làm tuột câu mất con cá, giống như việc phải rời xa quê hương nơi mình hằng yêu quý. Chú cá ấy không ai khác ngoài thi sĩ, và tiếng khóc ấy chẳng thuộc về ai khác ngoài ông.

+ Cụm từ “âm thầm vỡ” lặp lại hai lần trong một câu, như tiếng nước mắt rơi trong tâm hồn ông → phảng phất trầm buồn của thi sĩ.

- Tỏa mát xuống cơn đau tôi là tóc mẹ bến mòn đứng đợi.

+ Người mẹ đợi con trở về đến nỗi bến mòn

+ “ tỏa mát xuống cơn đau”: nhà thơ mang trong mình nỗi đau xa quê, nhưng ông vẫn có người mẹ đứng chờ. Ông thấy hạnh phúc khi vẫn luôn có một người hướng về mình.

+ Hình ảnh mái tóc mẹ → biểu tượng mẹ hiền luôn bên ông, dõi theo ông. Mẹ dịu dàng như sông Đáy, mát mẻ và trong lành.

→ Nếu ở khổ một, mát là hành động của gió sông, thì ở đây mát là hành động của người mẹ. Trong vô thức, thi sĩ đã hòa sông Đáy và mẹ mình thành một... Bởi lẽ, quê hương là mẹ, và mẹ cũng chính là quê hương.

- Niềm hạnh phúc hiện lên phần nào ẩn chứa sự chua chát, đắng cay.

“Một cây ngô cuối vụ khô gầy

Suốt đời buồn trong tiếng lá reo”

+ Bằng biện pháp tu từ ẩn dụ, thi sĩ đã ví mẹ mình giống như cây ngô kia, chờ đợi khắc khoải đến héo úa, khô gầy → cách hiểu thứ 2: Sự cô độc sẽ khiến ta héo úa, chỉ có những mối liên kết bền chặt như tình mẫu tử mới khiến ta thoát khỏi tình cảnh ấy.

+ “Một cây ngô” đối chiếu tương phản với hình ảnh mái tóc người mẹ -> làm nổi bật dụng ý: Cây ngô khô gầy khi đơn côi một mình trên đồi gió, còn ông thì không, vì ông đã có mẹ, đã có sông Đáy ở bên. Sông Đáy như một nguồn sức sống mãnh liệt, truyền năng lượng rực lửa cho những người con xa quê.

2. Câu 10 -14: Sông Đáy không chỉ là kí ức về những câu chuyện cổ tích xưa, mà còn là ký ức về tình yêu lứa đôi.

“Những chiều xa quê tôi mong dòng sông dâng lên ngang trời cho tôi được nhìn thấy

Cho đôi mắt nhớ thương của tôi như hai hốc đất ven bờ, nơi những chú bống đến làm tổ được giàn giụa nước mưa sông.”

+ Sông dâng lên ngang trời → không gian phủ đầy hư ảo...

+ Tác giả so sánh đôi mắt nhớ thương của tôi như hai hốc đất → Sự xa cách đã khiến nỗi nhớ dâng trào đến trời. Ông muốn bộc phát hết nỗi lòng mình, muốn khóc cho thỏa nỗi lòng như những chú bống kia.

- Sông Đáy còn gắn với tình yêu lứa đôi

+ Nhà thơ định hình thế giới theo cách nghĩ của mình: Đôi môi màu dâu chín → ước vọng cánh buồm cổ tích nhưng cũng có cả sự cay đắng chia phôi.

=> Tình yêu với quê hương không chỉ có hình ảnh của mẹ mà còn có hình ảnh của người con gái đằm thắm dịu dàng → nhân vật trữ tình bồi hồi, hi vọng rồi lại thất vọng khi không nhìn thấy bóng hình "em" đứng bên sông đợi mình → Sông Đáy và "em" trở thành chuyện của quá khứ, giờ đây, nó lại sống dậy → sông Đáy đã chứng kiến một đoạn tình cảm ngắn ngủi của đôi trai gái, họ yêu nhau nhưng không đến được với nhau.

3. Từ câu 15-20: Ngày trở về gặp lại Sông Đáy

- “sông Đáy ơi” lặp hai lần → như một tiếng gọi thiết tha báo hiệu sự trở về muộn màng.

- Mẹ tôi đã già như cát bên bờ

Ôi mùi cát khô, mùi tóc mẹ tôi.

+ Nhà thơ quay trở về, nhưng mẹ không còn. Ông cố ôm cát vào lòng, khóc thương và muốn níu lại một chút “hơi thở” của người mẹ. Thi sĩ nhận ra sự thật phũ phàng: Mẹ đã mất, giống như cát trôi tuột qua tay ông chảy xuống dòng dòng, không thể ở lại.

→ “mẹ”: là hình ảnh luôn thường trực trong trái tim của người con, nhớ về quê hương là nhớ đến mẹ với biết bao kỉ niệm. → tình mẫu tử thiêng liêng sâu nặng

- Từ láy dòng dòng: xoáy sâu vào nỗi đau

→ hiểu theo chiều hướng tích cực: cái kết của khổ thơ: như một sự đoàn tụ của con người xa quê, ông quì xuống, ấp cát, đoàn tụ với quê hương sau bao ngày xa cách.

- “Tôi” đã khóc → giọt nước mắt của sự thương xót cũng là giọt nước mắt của hạnh phúc.

- Từ “chảy” ở đầu bài thơ được lặp lại → giờ đây sông Đáy không chảy vào ông nữa, mà chính ông chảy vào sông Đáy → Đó là sự hồi đáp của con người xa quê giờ đã quay trở về báo đáp quê hương, hồi đáp lại tình cảm của mẹ già → ấm áp của tình người.

=> Sông Đáy hiện lên qua 3 mốc thời gian: còn nhỏ, lúc lớn lên đi xa quê và cuối cùng là ngày trở về, được sắp xếp theo trình tự quá khứ - hiện tại → thể hiện chiều sâu của nỗi nhớ, có niềm vui, nỗi buồn khi xa quê → Qua đó, thấy được mối quan hệ mật thiết của sông Đáy với tác giả.

4. Yếu tố tượng trưng trong bài thơ và vai trò đối với việc thể hiện nội dung.

- Hình tượng nghệ thuật cả bài thơ là sông Đáy, nó xuyên suốt khắp chiều dài của tác phẩm -> gợi cho ta nhiều ý nghĩa, nó là quê hương, là tình mẫu tử, là tình yêu, và đôi lúc nó lại là một người bạn vô hình ở bên tác giả. Nguyễn Quang Thiều đã tạo nên một thế giới nghệ thuật trong “Sông Đáy”, và trong thế giới nghệ thuật ấy thì nhân vật “tôi” là nhân vật trữ tình.

C. Kết bài:

Khái quát lại bài thơ và tâm trạng nhà thơ Nguyễn Quang Thiều

2. Phân tích bài thơ Sông Đáy mẫu 1

Nguyễn Quang Thiều là một nhà thơ đa tài của nền thơ ca hiện đại Việt Nam. Ông sáng tác ra rất nhiều những tác phẩm tiêu biểu và được nhiều người biết đến. “Sông Đáy” chính là một tác phẩm xuất sắc như thế của Nguyễn Quang Thiều. Bài thơ là tình cảm da diết yêu thương của tác giả dành cho quê hương và cho con sông Đáy.

Tác giả đặt nhan đề bài thơ là “sông Đáy” cho thấy được những tình cảm những kí ức gắn bó của tác giả dành cho con sông này. Cái riêng cái độc đáo trong bài thơ này, là việc Nguyễn Quang Thiều đã kết hợp khéo léo và hài hòa giữa thực tại và những kỷ niệm trong quá khứ. Sông Đáy có mối quan hệ mật thiết với tác giả, nó in sâu vào tâm trí, vào tim. Nhà văn có hình ảnh so sánh rất độc đáo, khi so sánh sông Đáy với hình ảnh của mẹ. Con sông gắn liền với tuổi thơ tác giả, cung cấp nước tưới tiêu cây cỏ mà không cần báo đáp. Cũng giống như tình cảm, tình yêu thương vô bờ bến của mẹ với con. Nhớ đến con sông Đáy, là tác giả nhớ về người mẹ lam lũ chịu khó, cõng con trên lưng để đi làm việc. Nhà thơ lại lại kể tiếp về thế giới trong mơ của mình với tiếng cá quẫy, hình ảnh người mẹ đứng chờ.

Người con vừa vui sướng, vừa xót thương khi thấy hình ảnh ngóng của mẹ. Dù con có lớn, có đi đâu thì vẫn luôn có mẹ có điểm tựa đang chờ. Đó có lẽ là phần tình cảm thiêng liêng nhất mà tác giả vẫn luôn khắc sâu trong tim. Sông Đáy còn gắn với ký ức về cái tình yêu lỡ dở không thể đến với nhau. Sông Đáy như chứng kiến cái đoạn tình cảm ngắn ngủi ấy, để khi nhớ về sông Đáy lại nhớ về thứ tình cảm này. Cuối bài thơ cho thấy ngòi bút diễn tả tâm lý tài tình của nhà thơ. Thể hiện cái nỗi đau day dứt, trào dâng trong cái ngày trở về. Giờ đây tình yêu quê hương, nhớ về tình cảm tình mẫu tử như nỗi đau quặn lòng trong tâm trí của tác giả.

Bài thơ “Sông Đáy” của Nguyễn Quang Thiều đã cho ta thấy được tình cảm da diết, sâu nặng của tác giả dành cho con sông Đáy, cho thiên nhiên con người nơi đây và cho người mẹ của mình. Đó là những thứ tình cảm cao đẹp nuôi dưỡng tâm hồn mỗi con người.

3. Phân tích bài thơ Sông Đáy mẫu 2

Tình cảm dành cho quê hương, cho cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn con người là thứ tình cảm thiêng liêng và gắn bó. Đối với Nguyễn Quang Thiều ông cũng dành tình cảm trân trọng đối với con sông quê hương, với người mẹ lam lũ vất vả của mình qua bài thơ “Sông Đáy”. Đây là tác phẩm xuất sắc của ông về tình yêu quê hương, tình mẫu tử được in trong “Sự mất ngủ của lửa” năm 1992.

Khi trưởng thành tác giả vẫn nhớ về con sông Đáy gắn liền với những ký ức tuổi thơ, nhớ về hình ảnh người mẹ vất vả vẫn hàng ngày ngóng trông con trở về. Cảnh vật đan xen lẫn lộn, thời gian và không gian cũng được tác giả chuyển biến một cách linh hoạt. Điều này cho thấy tài năng cùng với sự sáng tạo độc đáo của nhà thơ. Hình ảnh con sông Đáy được tác giả khắc họa lại rất nhiều lần, như muốn nhấn mạnh cái tình cảm nhớ nhung không thể nào quên trong lòng tác giả. Nó khắc sâu vào trái tim để rồi khắc khoải không quên. Con sông Đáy như một người mẹ có tình cảm, cảm xúc đang bảo vệ đứa con. Nó thân thuộc gắn bó như chạm vào da thịt của tác giả. Để rồi khi sống xa quê hương, xa người mẹ của mình thì giống như “người bước hụt”. Từ đó giúp người đọc có thể cảm nhận được rõ hơn về tình cảm của tác giả dành cho con sông này. Ai rồi cũng phải trưởng thành phải lớn, người mẹ năm nào cũng đã già đi. Nhưng mẹ vẫn đứng đây chờ con, nơi nào có mẹ thì nơi đó chính là nhà, là quê hương của con. Nhà văn muốn khóc, tất cả nỗi lòng tình cảm như được tuôn trào ra.

Nguyễn Quang Thiều đã dùng hết cái tự sự trữ tình, vào từng câu thơ con chữ trong tác phẩm “Sông Đáy”. Từ đó ta càng thêm trân trọng những giá trị tình yêu quê hương, và tình cảm gia đình thiêng liêng.

4. Phân tích bài thơ Sông Đáy mẫu 3

Nguyễn Quang Thiều là một nhà thơ hiện đại của Việt Nam, nổi danh không chỉ trong lĩnh vực thơ ca mà còn qua các tác phẩm tiểu thuyết, truyện ngắn, bút ký và hoạt động báo chí. Sinh năm 1951 tại thôn Hoàng Dương, xã Sơn Công, huyện Ứng Hòa, tỉnh Hà Tây (nay thuộc Hà Nội), ông đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc qua nhiều tác phẩm tiêu biểu. Một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của ông là bài thơ “Sông Đáy”, nơi ông gửi gắm tình cảm sâu nặng với quê hương và con sông Đáy thân thương.

Tựa đề "Sông Đáy" không chỉ là một cái tên, mà còn là biểu tượng cho những kỷ niệm và tình cảm gắn bó của Nguyễn Quang Thiều với con sông này. Điều đặc biệt ở bài thơ là sự kết hợp khéo léo giữa thực tại và ký ức, tạo nên một bức tranh sống động và đầy cảm xúc. Sông Đáy không chỉ là một dòng sông, mà còn là một phần trong trái tim và tâm hồn của tác giả, nơi ông đã trải qua tuổi thơ với bao kỷ niệm đẹp đẽ.

Nguyễn Quang Thiều đã sử dụng những hình ảnh so sánh tinh tế, biến sông Đáy trở thành biểu tượng của người mẹ. Con sông Đáy, giống như người mẹ, đã nuôi dưỡng và che chở cho tác giả, cung cấp nguồn nước và phù sa mà không cần sự đền đáp. Khi nhớ về con sông này, tác giả cũng nhớ về hình ảnh người mẹ tảo tần, cõng con trên lưng để đi làm việc. Những ký ức ấy trở thành nguồn cảm hứng vô tận, với tiếng cá quẫy và hình ảnh người mẹ đứng chờ con.

Nguyễn Quang Thiều đã khắc họa hình ảnh sông Đáy và người mẹ qua những câu thơ đầy xúc động:

"Sông Đáy chảy vào đời tôi

Như mẹ tôi gánh nặng rẽ vào ngõ sau mỗi buổi chiều đi làm về vất vả

Tôi dụi mặt vào lưng người đẫm mồ hôi mát một mảnh sông đêm

Năm tháng sống xa quê tôi như người bước hụt

Cơn mơ vang lên tiếng cá quẫy tuột câu như một tiếng nấc

Âm thầm vỡ trong tôi, âm thầm vỡ cuối nguồn

Tỏa mát xuống cơn đau tôi là tóc mẹ bến mòn đứng đợi

Một cây ngô cuối vụ khô gầy

Suốt đời buồn trong tiếng lá reo."

Hình ảnh sông Đáy trong bài thơ không chỉ là một phần của tuổi thơ tác giả mà còn là chứng nhân của những kỷ niệm, tình yêu và nỗi đau. Sông Đáy, với sự hiện diện đầy cảm xúc, đã trở thành biểu tượng của tình yêu quê hương và tình mẫu tử thiêng liêng. Những hình ảnh so sánh giữa sông Đáy và mẹ càng làm nổi bật tình cảm sâu sắc của tác giả, khi ông nhớ về những ngày tháng xa quê, cảm thấy như "người bước hụt" và phải sống trong sự tiếc nuối, day dứt.

Bài thơ còn thể hiện một thế giới mơ mộng, nơi những ký ức và hiện thực đan xen lẫn lộn:

“Cơn mơ vang lên tiếng cá quẫy tuột câu như một tiếng nấc

Âm thầm vỡ trong tôi, âm thầm vỡ cuối nguồn”.

Đây là hình ảnh đầy ẩn dụ, nơi những con cá quẫy đuôi biến mất và tiếng khóc nấc vang lên trong giấc mơ của tác giả, biểu tượng cho nỗi đau và sự mất mát khi phải rời xa quê hương yêu dấu. Điệp ngữ “âm thầm vỡ” lặp lại hai lần như tiếng nước mắt rơi trong tâm hồn tác giả, phản ánh sự buồn bã và cô đơn.

Người mẹ trong bài thơ luôn đứng đợi con trở về, với hình ảnh bến mòn và mái tóc mẹ biểu tượng cho sự mong mỏi, hy sinh và tình yêu thương vô bờ bến:

"Tỏa mát xuống cơn đau tôi là tóc mẹ bến mòn đứng đợi.”

Hình ảnh mái tóc mẹ dịu dàng như sông Đáy, mát mẻ và trong lành, thể hiện sự hòa quyện giữa tình yêu quê hương và tình mẫu tử. Quê hương chính là mẹ, và mẹ cũng chính là quê hương.

Bài thơ còn gợi lên những ký ức về tình yêu lứa đôi, nơi sông Đáy trở thành nhân chứng cho những mối tình dang dở:

“Sông Đáy ơi, chiều nay tôi trở lại

Những cánh buồm cổ tích đã bay xa về một niềm tức tưởi

Em đã mang đôi môi màu dâu chín sang đò một ngày sông vắng nước

ôi chi gặp những bẹ ngô trắng trên bãi

Tôi nhớ áo em tuột rơi trên bến kín một trăng xưa”

Tác giả tạo nên một thế giới hư ảo, nơi những ước vọng và ký ức đan xen lẫn lộn. Sông Đáy không chỉ là dòng sông của ký ức, mà còn là nơi chứng kiến những câu chuyện tình yêu lứa đôi, những nỗi đau và niềm vui.

Cuối cùng, Nguyễn Quang Thiều vẽ lên bức tranh ngày trở về gặp lại sông Đáy, nơi ông ôm cát vào lòng, khóc thương mẹ:

“Sông Đáy ơi… chiều nay tôi trở lại

Mẹ tôi đã già như cát bên bờ

Ôi mùi cát khô, mùi tóc mẹ tôi.”

Nhà thơ quay trở về nhưng mẹ đã không còn. Ông cố ôm cát vào lòng, khóc thương và muốn níu lại một chút hơi thở của người mẹ. Hình ảnh mẹ là biểu tượng luôn hiện hữu trong trái tim tác giả, nhớ về quê hương là nhớ đến mẹ với biết bao kỷ niệm và tình mẫu tử thiêng liêng.

Bằng thể thơ tự do, sử dụng linh hoạt các biện pháp tu từ và ngôn ngữ đầy chất nhạc, Nguyễn Quang Thiều đã thể hiện ngòi bút uyên bác và tạo nên phong cách riêng biệt của mình. Bài thơ “Sông Đáy” không chỉ là tác phẩm thể hiện tình yêu quê hương, thiên nhiên mà còn là một biểu tượng của tình mẫu tử thiêng liêng, nuôi dưỡng và làm phong phú thêm đời sống tinh thần của mỗi con người.

5. Phân tích bài thơ Sông Đáy mẫu 4

Nguyễn Quang Thiều là một nhà thơ đa tài của nền văn học hiện đại Việt Nam. Ông đã sáng tác nhiều tác phẩm nổi bật, được công chúng rộng rãi biết đến. Một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của ông là bài thơ “Sông Đáy”, thể hiện tình cảm sâu sắc và mãnh liệt của tác giả đối với quê hương và con sông Đáy.

Việc Nguyễn Quang Thiều đặt tên cho bài thơ là “Sông Đáy” đã phản ánh rõ ràng những ký ức và tình cảm gắn bó sâu sắc của ông đối với con sông này. Điều đặc biệt và độc đáo trong bài thơ là sự kết hợp hài hòa giữa hiện thực và ký ức quá khứ. Sông Đáy không chỉ là một dòng sông bình thường mà còn là một phần quan trọng, in sâu trong tâm trí và trái tim của tác giả. Ông sử dụng hình ảnh so sánh tinh tế, biến sông Đáy trở thành biểu tượng của người mẹ. Con sông này đã gắn liền với tuổi thơ của tác giả, cung cấp nước tưới tiêu cho cây cỏ mà không cần được báo đáp, giống như tình yêu thương vô điều kiện của mẹ dành cho con. Khi nhớ về sông Đáy, tác giả cũng nhớ về người mẹ tảo tần, lam lũ, cõng con trên lưng đi làm việc. Những ký ức ấy trở thành nguồn cảm hứng vô tận trong thế giới thơ mộng của ông, với tiếng cá quẫy và hình ảnh người mẹ đứng chờ con.

Những cảm xúc của người con vừa vui mừng vừa đau xót khi nhớ lại hình ảnh mẹ ngóng trông con. Dù trưởng thành và đi xa, con vẫn luôn có mẹ là điểm tựa, chờ đợi con trở về. Đó là tình cảm thiêng liêng mà tác giả khắc sâu trong tim. Sông Đáy còn là nhân chứng của một mối tình dang dở, không trọn vẹn. Khi nhớ về sông Đáy, tác giả lại nhớ về tình yêu ngắn ngủi nhưng đầy cảm xúc đó. Ở phần cuối bài thơ, ngòi bút tài hoa của Nguyễn Quang Thiều đã diễn tả một cách tinh tế nỗi đau và sự day dứt khi trở về quê hương, nơi chứa đựng biết bao ký ức và tình cảm.

Bài thơ “Sông Đáy” của Nguyễn Quang Thiều không chỉ cho thấy tình cảm sâu nặng của tác giả dành cho con sông Đáy, mà còn thể hiện tình yêu thương đối với thiên nhiên, con người nơi đây và đặc biệt là tình mẫu tử thiêng liêng. Những tình cảm cao đẹp ấy đã nuôi dưỡng tâm hồn và làm phong phú thêm đời sống tinh thần của mỗi con người.

6. Phân tích bài thơ Sông Đáy mẫu 5

Tình cảm dành cho quê hương, nơi nuôi dưỡng tâm hồn mỗi con người, luôn là thứ tình cảm thiêng liêng và sâu sắc. Nguyễn Quang Thiều, qua tác phẩm “Sông Đáy” trong tập thơ “Sự mất ngủ của lửa” xuất bản năm 1992, đã gửi gắm tình cảm trân quý đối với con sông quê hương và người mẹ lam lũ của mình. Tác phẩm này nổi bật lên như một biểu tượng của tình yêu quê hương và tình mẫu tử.

Khi trưởng thành, tác giả không thể nào quên được con sông Đáy, dòng sông đã khắc sâu trong tâm trí với bao kỷ niệm tuổi thơ. Hình ảnh người mẹ vất vả, ngày ngày ngóng trông con trở về, hiện lên sống động trong từng câu thơ. Cảnh vật, thời gian, và không gian được tác giả miêu tả một cách tinh tế và linh hoạt, cho thấy tài năng và sự sáng tạo độc đáo của nhà thơ. Hình ảnh con sông Đáy xuất hiện nhiều lần trong tác phẩm, như một nỗi nhớ da diết khôn nguôi của tác giả. Dòng sông như một người mẹ hiền từ, cảm xúc, bảo vệ và che chở cho đứa con. Nó thân thuộc, gắn bó, như chạm vào từng thớ thịt, tế bào của tác giả. Khi sống xa quê hương, xa người mẹ, tác giả cảm thấy hụt hẫng, như “người bước hụt”. Từ đó, người đọc có thể cảm nhận sâu sắc hơn tình cảm mà tác giả dành cho con sông này. Dù thời gian trôi qua, dù tác giả đã trưởng thành và người mẹ cũng đã già đi, nhưng mẹ vẫn đứng đó chờ con, nơi có mẹ là nơi con gọi là nhà, là quê hương.

Nguyễn Quang Thiều đã đổ hết tâm huyết, tình cảm vào từng câu chữ trong bài thơ “Sông Đáy”. Tác phẩm không chỉ giúp chúng ta thêm trân trọng giá trị của tình yêu quê hương mà còn cảm nhận được sự thiêng liêng của tình mẫu tử. Nhà thơ như muốn khóc, nỗi lòng dạt dào trào dâng qua từng vần thơ, từng dòng chữ, làm rung động trái tim người đọc.

7. Phân tích bài thơ Sông Đáy mẫu 6

Sông Đáy của Nguyễn Quang Thiều được miêu tả như một dòng năng lượng cảm xúc phong phú, sức sáng tạo mạnh mẽ và trí tưởng tượng đa dạng, với cấu trúc câu thơ phức tạp, nhịp điệu dài và góc nhìn đa chiều. Các câu thơ này như những mảng khối màu sắc và cảm xúc tuôn trào, mang trong mình sự tự do của dòng ý thức và sự lưu chuyển của dòng sông, không tập trung vào logic tuyến và sự tổng quát, mà nhấn mạnh sự tự biểu hiện và “tự quyết” của “liên minh” giữa các hình tượng và tâm trạng. Mặc dù câu thơ của em có xu hướng trải dài và tõe rộng, nhưng người đọc không cảm nhận sự thưa thớt, bởi sự cuốn hút của tốc độ và đa dạng hình ảnh; thậm chí đôi khi cảm thấy áp đảo bởi hình ảnh, bịt kín ý tưởng như bước vào một cánh rừng rậm, khó biết phải đi theo con đường nào.

Sau tác phẩm “Sự mất ngủ của lửa” (Nxb. Lao động, 1992; Giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam, 1993), Nguyễn Quang Thiều đã viết nhiều bài thơ dài, chứa đựng nhiều nội dung phản ánh, với cấu trúc thơ phức tạp và nhiều phần, vẫn giữ được sự chuyển động của các hình tượng mới lạ, đôi khi mơ hồ lý lẽ, và các va chạm của âm vận và tâm trạng… Đọc thơ của em thật sự là một công việc mệt mỏi, nếu không kiên nhẫn để theo kịp tư duy và ngôn ngữ đa tầng của thơ em. Theo tôi, trên con đường cao tốc của thơ em, những bánh xe thơ cuồn cuộn từ những nguồn tiềm thức và tinh thần đẩy mạnh về phía trước, cần có những “trạm nghỉ”, những khoảnh khắc yên tĩnh, giúp em thả lỏng tâm hồn để thấu hiểu nguồn năng lượng tiềm ẩn trong thơ em. Những khoảnh khắc yên lặng sau mỗi khổ thơ, câu thơ, là những rung động sâu xa, để suy ngẫm, thưởng thức, thậm chí “im lặng” sau vẻ đẹp tự nhiên của từ ngữ, thay vì sự nặng nề và dồn dập của suy nghĩ. Tuy nhiên, đó là phong cách, giọng điệu riêng của tác giả, mà điều chỉnh nó cũng không dễ dàng như việc chọn lọc, thiết kế và định hình.

Vì vậy, từ “Sự mất ngủ của lửa” trở đi, ý kiến công chúng về thơ em đã trở nên đa dạng và sôi nổi. Có nhiều người yêu thích thơ em, thậm chí sao chép lại cách biểu hiện của em, đặc biệt là ở một số nhà thơ trẻ. Sự yêu mến của các nhà thơ đến mức gây bối rối, khi có người cho rằng em “đã thiết lập một trường phái thơ mới” (trường phái cần có tên, có chủ thuyết, phương pháp sáng tác và nhóm thực hiện), hoặc “có thể viết thơ đã đạt đích ngay từ khi mới bắt đầu”? (nghệ thuật không có điểm dừng, khám phá mãi mãi)… Tuy nhiên, cũng có không ít người cho rằng thơ em là “không thể dịch được”, là mơ hồ, không rõ ràng, làm hỏng thơ của Việt Nam. Theo Mai Văn Phấn: “Nhiều bạn trẻ thích thơ em như điếu thuốc. Cũng không ít nhà thơ thế hệ trước chửi như hát… Nhưng sau cơn phê em chê như trút nước đổ xuống, họ cũng yên lặng nhận ra: từ nay trở đi, họ không thể viết như trước”.

Thực tế, thơ của Nguyễn Quang Thiều không quá khó hiểu và nó vẫn mang trong mình hơi thở Việt Nam đậm đà trên sông Đáy. Có thể nó được “trình diễn” dưới một hình thức và cảm xúc độc đáo, mới mẻ và khác biệt so với cách diễn đạt thông thường, quen thuộc của đa số trong thơ Việt trong nhiều thập kỷ trước đó, và người ta dễ dàng bị đánh lừa bởi thói quen cảm nhận. Em có thể nhìn thấy bản chất của các hiện tượng, những lửa cháy “linh hồn” của cuộc sống bằng cách áp dụng ngôn ngữ và trí tưởng tượng của mình. Trí tưởng tượng phong phú và mạnh mẽ là nguồn lực và nền tảng quan trọng nhất của tài năng. Và sự tranh cãi và phản hồi trái chiều về thơ của em là điều thú vị về mặt thơ, bởi ít nhất là họ đã đọc và bị ảnh hưởng mạnh bởi giọng thơ của em. Điều này cũng thể hiện tính dân chủ trong việc cảm nhận và thưởng thức, bên cạnh những động cơ khác.

Tuy nhiên, điều quan trọng là, Nguyễn Quang Thiều đã tạo ra một nguồn lực mạnh mẽ, mới mẻ và đặc biệt của chính mình, đó là sông Đáy, vẻ đẹp huyền ảo của sông Đáy theo cách riêng của em. Tôi tin rằng, việc xây dựng một vùng văn hóa sông Đáy, với đầy đủ biểu tượng thơ của nó như đã được đề cập, là thành công và đóng góp quan trọng nhất của Nguyễn Quang Thiều, thông qua phong cách và cảm nhận của em, để xây dựng không gian thơ riêng của mình trong sự di chuyển và hòa nhập của không gian thơ Việt; ngoài ý nghĩa đó, ta cũng có thể tìm thấy những suy nghĩ kỳ lạ, cấu trúc thơ phức tạp, tư duy thơ mạnh mẽ, táo bạo của thế giới, những trường phái này nọ, không chỉ là “đặc sản” của Việt Nam, mà chỉ có ở Việt Nam.

Theo tôi, việc đọc và hiểu thơ của Nguyễn Quang Thiều là một hành trình khám phá sự sáng tạo và tinh tế của ngôn ngữ, nơi chúng ta có thể khám phá và trầm mình trong những cung bậc cảm xúc phức tạp và sự phong phú của trí tưởng tượng. Thơ em mang đến cho chúng ta một trải nghiệm tinh thần đặc biệt, làm cho chúng ta suy ngẫm về cuộc sống và nhận thức sâu sắc hơn về văn hóa và tâm lý con người. Nó là một món quà tuyệt vời mà Nguyễn Quang Thiều đã gửi tặng cho độc giả của mình, và nó xứng đáng được khám phá và trân trọng.

Chia sẻ, đánh giá bài viết
1
Sắp xếp theo
    🖼️

    Gợi ý cho bạn

    Xem thêm
    🖼️

    Văn mẫu lớp 11 Cánh diều

    Xem thêm