Viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm
Bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm
- 1. Dàn ý viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm
- 2. Viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm mẫu 1
- 3. Viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm mẫu 2
- 4. Viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm mẫu 3
Viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm được VnDoc.com tổng hợp gồm có dàn ý và bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm. Mời các bạn cùng theo dõi bài viết dưới đây để có thêm tài liệu học Ngữ văn 10 Chân trời sáng tạo nhé.
1. Dàn ý viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm
1. Mở bài:
- Giới thiệu và nêu vấn đề: “thái độ sống thờ ơ, vô cảm” rất cần được được chúng ta cùng xem xét, bàn luận.
2. Thân Bài:
- Khái niệm về thái độ sống thờ ơ, vô cảm: sự trơ lì cảm xúc, dửng dưng, thờ ơ, "máu lạnh" với những hiện tượng đời sống xung quanh, chỉ quan tâm đến quyền lợi của bản thân. Ra đường gặp cái đẹp không mảy may rung động; gặp cái tốt không ủng hộ; thấy cái xấu, cái ác không dám lên án, không dám chống lại…
- Biểu hiện của thái độ sống thờ ơ, vô cảm:
+ Hành động ích kỉ, không quan tâm đến mọi người xung quanh, thờ ơ trước mọi nỗi đau của xã hội, thậm chí thờ ơ với chính người thân và bản thân của mình.
+ Tự cô lập bản thân, tách biệt mình khỏi xã hội với những suy nghĩ tiêu cực, ích kỉ.
- Nguyên nhân của thái độ sống thờ ơ, vô cảm
+ Do bị ngoại cảnh tác động, hoặc bị cái xấu hãm hại nên mất niềm tin vào cuộc sống.
+ Do lối sống thực dụng, hưởng thụ… khiến người ta thấy cuộc sống đơn điệu, vô nghĩa dẫn đến những cảm xúc đạo đức bị hạn chế thậm chí bị triệt tiêu.
+ Xã hội phát triển, nhiều các loại hình vui chơi giải trí. Nền kinh tế thị trường khiến con người coi trọng vật chất, sống thực dụng hơn.
+ Do phụ huynh nuông chiều con cái… dẫn đến sự ích kỉ,… mất kết nối với xung quanh
+ Nhà trường, xã hội chưa có các biện pháp quản lí, giáo dục thích hợp
- Tác hại của thái độ sống thờ ơ, vô cảm
+ Con người trở thành kẻ ích kỉ, vô trách nhiệm, vô lương tâm, chỉ biết sống cho mình mà không quan tâm đến người thân và những người xung quanh.
+ Không biết cảm thông, chia sẻ, yêu thương với những cảnh ngộ bất hạnh trong cuộc đời.
+ Bị xã hội coi thường, bị mọi người xa lánh.
- Giải pháp để từ bỏ thái độ sống thờ ơ, vô cảm
+ Cần xác định lí tưởng sống, mục đích sống đúng đắn, sống tử tế với người thân và mọi người xung quanh.
+ Mọi suy nghĩ, hành động, lời nói của bạn đều phải xuất phát từ lòng nhân ái.
+ Hãy làm giàu tâm hồn bằng các tác phẩm văn chương nghệ thuật hoặc tích cực tham gia vào những phong trào, những hoạt động mang ý nghĩa xã hội rộng lớn….
+ Hãy sống đúng với chuẩn mực đạo đức của con người trong xã hội, biết yêu thương đùm bọc và chia sẻ lẫn nhau…
3. Kết bài:
- Khẳng định lại vấn đề: Thái độ sống thờ ơ, vô cảm là một thái độ xấu và cần được bạn xóa bỏ để phát triển, cải thiện hay thay đổi bản thân. Đừng để lối sống thờ ơ, vô cảm trở thành vật cản con đường của hành trình đến với thành công của bạn.
- Rút ra bài học cho bản thân: Là một người học sinh, bạn nên hiểu đúng về thái độ sống thờ ơ, vô cảm, biết xác định đúng nhiệm vụ học tập và tu dưỡng đạo đức, sống có trách nhiệm với bản thân, gia đình và xã hội. Bạn cần chia sẻ những gì mình có thể cho những cuộc đời bất hạnh quanh ta để trái tim và cuộc sống này tràn ngập yêu thương; cố gắng ra sức chống bệnh vô cảm qua việc làm, học tập hằng ngày của bạn … và tuyên truyền giúp đỡ mọi người cùng làm theo.
2. Viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm mẫu 1
Hiện nay, xã hội đang phát triển đồng thời với những thách thức và khó khăn, trong đó bệnh tật là một trong những khó khăn đáng quan tâm nhất trong việc phát triển đất nước. Ngoài các bệnh về sức khỏe và tính mạng như bệnh tim, bệnh lao phổi, ung thư,... chúng ta cũng phải đối mặt với những bệnh về tinh thần và lối sống của con người như bệnh ích kỷ, bệnh vô cảm,... Trong số này, bệnh vô cảm được xem là một căn bệnh nguy hiểm gây ảnh hưởng xấu đến cá nhân và cả xã hội, cần phải được ngăn chặn và chữa trị kịp thời.
"Bệnh vô cảm" như một dịch bệnh đang lan rộng trong xã hội và nhiều người đều mắc phải, dù là nhẹ hay nặng. Vô cảm là thái độ thờ ơ, không có cảm xúc trước các sự vật, hiện tượng xung quanh và cả nỗi đau khổ, bất hạnh của người khác. Đây là một cách sống tiêu cực, hoàn toàn trái với truyền thống đạo đức nhân ái và vị tha của dân tộc ta. Ban đầu, vô cảm chỉ là một trạng thái tâm lý, nhưng ngày nay, đó đã trở thành một căn bệnh trầm kha khó chữa. Nó đã xâm nhập vào tất cả các tầng lớp và lứa tuổi, đặc biệt là ở các thành phố lớn với lối sống hiện đại.
Hiện nay, sự phát triển của xã hội đã mang lại cho con người cuộc sống vật chất đầy đủ nhưng cũng dẫn đến tính ích kỉ và quên đi giá trị tinh thần. Tiền bạc, danh vọng và quyền lực đã trở thành những cám dỗ khiến nhiều người quên đi cảm nhận và giá trị của đời sống tinh thần. Tuy nhiên, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể đổ lỗi cho hoàn cảnh khách quan. Thực tế, "bệnh vô cảm" nhiều khi xuất phát từ tính ích kỉ và suy nghĩ hạn hẹp của chính chúng ta.
"Bệnh vô cảm" có nhiều dạng biểu hiện khác nhau, từ sự thờ ơ đến niềm vui hay nỗi buồn của người xung quanh, đến thái độ lạnh lùng và tàn nhẫn trước đau thương của đồng loại. Điều đáng sợ nhất là khi "bệnh vô cảm" khiến chúng ta không cảm thấy đau xót hay động lòng trước những nạn nhân của thiên tai, trẻ em mồ côi, người già bị bỏ rơi hay những người khuyết tật. Thái độ này không chỉ làm tổn thương người khác mà còn đẩy mình vào cảnh cô độc, không có tình người. Chỉ một ánh mắt dửng dưng, khỉnh bỉ của chúng ta có thể gây ra những tổn thương không thể khôi phục được cho người khác.
Vì vậy, để giúp mình và những người xung quanh cảm nhận được giá trị của đời sống tinh thần, chúng ta cần đối diện với "bệnh vô cảm" và chủ động thay đổi thái độ của mình. Chúng ta cần rèn luyện tính nhân đạo, tình cảm, và có thái độ chia sẻ và thông cảm với những người xung quanh, đặc biệt là những người gặp khó khăn. Điều này giúp chúng ta có một cuộc sống đầy ý nghĩa và hạnh phúc hơn, và đồng thời giúp cho xã hội trở nên tốt đẹp hơn.
"Bệnh vô cảm" là tình trạng mà người bệnh không thể cảm nhận hoặc thể hiện ra cảm xúc. Tình trạng này có thể thể hiện qua thái độ dửng dưng hoặc cố tình né tránh khi chứng kiến người gặp nạn trên đường. Nhiều người bỏ đi mà không quan tâm đến nạn nhân vì sợ mất thời gian hoặc sợ liên lụy tới bản thân. Tại trường học hoặc lớp học, "bệnh vô cảm" có thể thể hiện qua thái độ thiếu quan tâm đối với bạn bè yếu kém hoặc có hoàn cảnh khó khăn. Các người mắc bệnh vô cảm có thể cư xử lạnh nhạt và thiếu hòa đồng với bạn bè và người thân, dẫn đến các mối quan hệ lỏng lẻo và cô đơn tinh thần.
Câu chuyện ngụ ngôn "Cháy nhà hàng xóm bình chân như vại" đã được kể từ rất lâu trước đây. Nó kể về một người đàn ông sống gần nhà hàng xóm và khi nhà hàng xóm bị cháy, ông ta vẫn thản nhiên nằm ngủ dù biết rõ rằng nhà hàng xóm đang trong tình trạng nguy hiểm. Ông ta tự nói rằng không phải nhà của mình bị cháy nên không quan tâm. Cuối cùng, lửa cháy đã lan sang nhà ông ta và hủy hoại mọi thứ. Lúc đó, ông ta mới nhận ra hậu quả của sự lạnh nhạt và ân hận vì không quan tâm đến những người khác.
Hiện nay, "bệnh vô cảm" là vấn đề phổ biến trong xã hội và biểu hiện dưới nhiều hình thức và mức độ khác nhau. Thí dụ, một thanh niên không nhường chỗ cho cụ già trên xe buýt hoặc một học sinh lớn không đỡ dậy cho em nhỏ té ngã. Người ta còn có thể thấy nhiều người cố tình luồn lách trên đường, không biết nhường đường và vi phạm luật giao thông, hoặc không giúp đỡ người bị tai nạn. Thậm chí, họ quay lưng trước tình cảnh đau thương của đồng bào trong hoàn cảnh thiên tai, bão lụt hoặc số phận bất hạnh của hàng ngàn trẻ em mồ côi và người già không nơi nương tựa... Đây là thái độ thờ ơ, lạnh nhạt đến tàn nhẫn, rất đáng phê phán và lên án. Nếu không, nó sẽ trở thành một hiện tượng bình thường được xã hội chấp nhận và lan rộng như một bệnh dịch nguy hiểm.
Ở mức độ cao hơn, bệnh vô cảm đồng nghĩa với thái độ vô trách nhiệm, gây ra tác hại không nhỏ cho xã hội và đất nước. Chúng ta có thể lấy ví dụ trong các lĩnh vực như xây dựng, giao thông vận tải, giáo dục, y tế... Đó là những người có chức có quyền kí duyệt các dự án công trình lớn mà không suy nghĩ đến hậu quả trong tương lai, và cộng đồng dân cư sẽ sống ra sao sau mười năm hai mươi năm. Chỉ vì một mối lợi nhỏ, họ có thể xóa sạch nhiều khu rừng nguyên sinh, biến chúng thành trang trại trồng cà phê... nhưng cà phê chưa thu hoạch được thì lũ đã tràn về, gây thiệt hại to lớn về người và tài sản. Tóm lại, bệnh vô cảm và thái độ vô trách nhiệm là những vấn đề nghiêm trọng cần phải giải quyết để bảo vệ sự phát triển bền vững của xã hội và đất nước.
Do đó, chúng ta cần cùng nhau lên án bệnh vô cảm, thái độ thờ ơ, lạnh nhạt để lan tỏa điều tốt đẹp; và đồng thời tiêu diệt cái ác, cái xấu. Nếu chúng ta thực hiện những điều này đồng bộ và quyết liệt, thì chắc chắn rằng trong không xa, đất nước Việt Nam sẽ tự hào đứng vững bên các cường quốc trên thế giới, đúng như lời nguyện cầu của Bác Hồ.
3. Viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm mẫu 2
Chúng ta đang sống trong thời đại kinh tế thị trường khi mà tất cả các giá trị của cuộc sống đang ngày càng bị mai một đi. Con người ta sống trong thời đại này cũng bị đồng tiền, bị guồng quay của cuộc sống cuốn đi và đôi lúc chúng ta cảm thấy mình đang dần sống vô cảm với xã hội. Bệnh vô cảm đã và đang trở thành một trong những vấn đề bức xúc của xã hội ta hiện nay.
Bệnh vô cảm xuất phát từ tâm hồn của tất cả mọi người. Khi mà trước tất cả các sự hiện tượng của cuộc sống không còn có tác động gì đến chúng ta nữa. Vô cảm chính là làm ngơ là thờ ơ trước những diễn biến của cuộc sống xung quanh mình.
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến bệnh vô cảm, có khi do xã hội khiến cho con người ta mải miết chạy theo đồng tiền chạy theo những hư vinh vật chất. Bệnh vô cảm có thể xuất phát ở tất cả mọi người chứ không riêng gì những người xấu. Vì có khi người tốt im lặng trước cái xấu để cho cái xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Bệnh vô cảm biểu hiện rất đa dạng, muôn màu, vô cảm với xã hội, người thân, gia đình, bạn bè và đôi khi còn vô cảm với cả bản thân mình nữa. Có không ít trường hợp tai nạn giao thông mà không một ai đưa đi bệnh viện mặc dù lúc đó còn rất đông người. Lên xe bus thấy kẻ gian móc túi nhưng vẫn dửng dưng như không, xem như không có chuyện gì xảy ra. Trong cuộc sống thấy kẻ gian lộng hành, tham nhũng nhưng vẫn tỏ ra mắt mù tai điếc không nghe không thấy gì hết. Bệnh vô cảm đang càng ngày càng lan rộng ra ngoài xã hội xâm nhập vào từng các gia đình, người thân của chúng ta. Thậm chí đối với cả anh em ruột thịt mà còn ra tay được với nhau thì thử hỏi đạo đức còn đâu?
Bệnh vô cảm để lại rất nhiều hậu quả nặng nề cho xã hội. Nó biến con người ta trở thành một công cụ vô tri vô giác không có tình thương. Đây là căn bệnh từ trong tim con người nên sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tất cả chúng ta, không gì nguy hiểm bằng việc đục khoét trái tim con người, biến con người trở thành máu lạnh. Bệnh vô cảm sẽ khiến cho những người cán bộ, người phụng sự vì nhân dân quên mất nhiệm vụ của mình, sẵn sàng vì lợi ích của bản thân mà quên mất lợi ích quốc gia dân tộc. Thật đáng lo lắng khi những người y, bác sĩ đội ngũ cứu người mắc căn bệnh này vì nó sẽ đe dọa đến mạng sống của từng bệnh nhân…
Căn bệnh vô cảm sẽ khiến con người ta nhanh chóng tiếp tay cho cái ác, quay lưng lại với các giá trị chân – thiện – mỹ. Nó sẽ đầu độc tâm hồn của tất cả con người chúng ta biến chúng ta trở thành những cỗ máy không có trái tim.
Để ngăn chặn được những hành động này thì chúng ta cần phải biết yêu thương, đồng cảm chia sẻ lẫn nhau trong cuộc sống. Hãy vì một xã hội luôn ran ngập tình yêu thương và trách nhiệm. Đặc biệt là các thanh niên trong xã hội hiện nay cần nêu cao hơn nữa tình cảm tương thân tương ái yêu thương con người.
Mỗi chúng ta hãy trở thành một con người tốt, con người có ích cho xã hội hôm nay. Hãy cùng chung tay từ hôm nay dù chỉ là một hành động rất nhỏ thôi để xây dựng một cộng đồng tình nghĩa tương thân tương ái.
4. Viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm mẫu 3
Nếu sống không có tình cảm thì khác nào tự huỷ hoại hai tiếng “con người”. Truyền thống người Việt từ xưa “thương người như thể thương thân”. Đó là truyền thống tốt đẹp từ ngàn đời mà dân ta giữ gìn. Tuy nhiên, xã hội ngày càng phát triển, lại xuất hiện những con người có lối sống gặm nhấm dần mòn những truyền thống tốt đẹp ấy. Đó là những con người mang trong mình căn bệnh vô cảm – một căn bệnh cực kì nguy hiểm.
Bệnh vô cảm không hề có trong danh sách bệnh của y học. Vậy nhưng điều đáng nói là những điều đó gây ra lại khiến con người ta phải xót xa, đau đớn thay. Có thể những căn bệnh hiểm nghèo, bệnh thế kỉ AIDS là sự quan tâm hàng đầu của y học hiện nay bởi sự nguy hiểm chết người của chúng. Tuy nhiên nó vẫn chỉ là căn bệnh và với sự tiến bộ y học vẫn hy vọng có thể được chữa khỏi. Còn bệnh vô cảm? không đơn giản là sự sống còn của một ai đó mà nó là cả một vấn đề của xã hội – vấn đề nhân đạo.
Những “biểu hiện lâm sàng” của căn bệnh này rất dễ nhận biết. Ngày qua ngày biết bao nhiêu những ứng xử vô cảm diễn ra mà đôi khi người ta coi chúng như những việc bình thường. Người ta thấy việc làm cần không ngăn, thấy người yếu bị ức hiếp cũng không bênh vực. Những lí do “đó là việc của kẻ khác, hơi đâu quan tâm..” càng tiếp tay cho những kẻ xấu, việc xấu lấn tới. Cụ thể, thấy người bị nạn lại bỏ đi, đưa những ánh nhìn lạnh lùng, vô cảm, thậm chí có kẻ lợi dụng cơ hội để ăn cắp, lấy tài sản của họ. Đó là những kẻ không biết động lòng trước nỗi đau của người khác, không biết phẫn nộ, bất bình trước cái xấu. Những cách sống khô khan nghèo nàn và khan hiếm tình cảm như vậy thật đáng buồn. Càng đáng buồn hơn nữa khi nó tồn tại ở mọi tầng lớp, lứa tuổi từ trẻ nhỏ đến người lớn. Một đứa trẻ có thể bắt con chuồn chuồn và vặt cánh, ngắt đuôi nó, lấy đó xem như một thú vui. Chúng không hề biết nghĩ hay thất sợ sệt mà ngần ngại. Nhiều bậc cha mẹ cũng nghĩ chuyện bình thường, nó chỉ biết chơi với con vật vậy thôi. Nhưng chắc chắn một điều rằng, vô tình đã gieo vào mình ít nhiều mầm mống bệnh vô cảm. Chẳng hạn những cử động, thoát khỏi bàn tay đứa trẻ của con chuồn chuồn một cách bất lực không làm cho đứa trẻ động lòng thương. Liệu có chắc rằng sau này nó không hành động với con người như vậy. Nói một cách khác có thể bạn cho hơi quá nhưng không hề vô lí, nó có thể đối xử với người ta như đã từng đối xử với con chuồn chuồn khi nó lớn lên ai biết được?
Nhiều khi người ta nghĩ rằng giới trẻ là những người văn minh nhất vì họ có tri thức. Nhưng điều đó là chưa hẳn. Người ta chỉ dạy cho họ những tri thức khoa học, mấy khi họ được học những điều về cách sống tình cảm, cách đối nhân xử thế. Có chăng cũng những câu lí thuyết nhàm chán, dần ra cũng chẳng còn tác dụng. Họ chỉ biết sống tốt hơn nếu họ được sống trong môi trường ứng xử tình cảm giữa mọi người. Vậy nên những cảnh xua đuổi người hành khất, bố thí với ánh mắt dè bỉu, khinh thường của các bạn trẻ cũng không hiếm khi ta bắt gặp. Họ sẵn sàng bỏ ra hàng trăm thậm chí hàng triệu để tiêu xài vào những thứ vô bổ mà không dám bỏ ra vài nghìn để mua một tờ báo hay một tờ vé số mà các em nhỏ đang nài nỉ khàn cả cổ…Ai dám bảo văn minh là thế?
Những người dân thường đã thế, nếu những người nằm trong đội ngũ lãnh đạo cũng có những người vô cảm, những người thờ ơ trước nỗi khổ dân nghèo, những con người làm các ngành nghề lương tâm như bác sĩ, giáo viên mà vô cảm thì thế nào? Cuộc sống ngày càng xô bồ, hối hả. Mọi người cứ chạy theo cái vòng quay của cuộc sống. Người ta mưu sinh chạy theo đồng tiền mà nhiều khi lại bị chính nó điều khiển. Những bản chất truyền thống tốt đẹp của con người bị đồng tiền che lấp. Người ta chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân mà quên đi người khác. Dần ra, họ sống cuộc sống vô cảm, thậm chí vô nhân đạo, không biết quan tâm, chia sẻ với mọi người. Một người sống trong môi trường không có sự quan tâm chia sẻ giữa mọi người lẫn nhau thì càng có nguy cơ mắc bệnh vô cảm. Không có gì nguy hiểm hơn là một xã hội toàn những người vô cảm.
Ta vẫn thường nghe đâu đó có câu: “Người với người sống để yêu nhau” không có tình yêu của con người với nhau thì đâu thể gọi là xã hội loài người. Vậy nên phải tao ra môi trường sống đầy tình yêu, sự quan tâm, san sẻ với nhau, có như thế căn bệnh vô cảm mới có thể được chữa.
5. Viết bài luận thuyết phục người khác từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm mẫu 4
Thái độ sống thờ ơ vô cảm đang dần trở nên phổ biến trong xã hội hiện nay, đặc biệt là trong thời đại công nghệ thông tin phát triển mạnh mẽ. Tuy nhiên, thái độ này đang gây ra nhiều tác hại và ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Vì vậy, chúng ta cần phải từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm để xây dựng một cộng đồng tốt đẹp hơn.
Thứ nhất, thái độ sống thờ ơ vô cảm ảnh hưởng đến quan hệ giữa con người. Khi chúng ta trở nên thờ ơ với những người xung quanh, chúng ta sẽ mất đi sự nhạy cảm và đồng cảm. Điều này dẫn đến việc chúng ta trở nên ít quan tâm đến những người xung quanh, và thậm chí có thể gây ra sự thiếu tôn trọng và xung đột giữa các cá nhân.
Thứ hai, thái độ sống thờ ơ vô cảm cũng gây ra tác hại đến môi trường sống của chúng ta. Khi chúng ta trở nên thờ ơ với môi trường, chúng ta sẽ không quan tâm đến việc bảo vệ nó và điều này dẫn đến tình trạng ô nhiễm và suy thoái môi trường. Việc từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm sẽ giúp chúng ta trở nên nhạy cảm hơn với môi trường xung quanh, và chúng ta sẽ có những hành động tích cực hơn để bảo vệ và giữ gìn môi trường sống của chúng ta.
Thứ ba, thái độ sống thờ ơ vô cảm còn ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của con người. Khi chúng ta trở nên thờ ơ và vô cảm, chúng ta sẽ mất đi cảm giác hạnh phúc và đầy đủ trong cuộc sống. Điều này dẫn đến tình trạng mất động lực, lo âu, trầm cảm và stress. Việc từ bỏ thái độ sống thờ ơ vô cảm sẽ giúp chúng ta trở nên tích cực hơn trong cuộc sống.
Để đối phó với thái độ vô cảm, chúng ta cần tập trung vào giáo dục và nâng cao nhận thức cho mọi người về tầm quan trọng của trách nhiệm cá nhân và tinh thần đồng đội trong xã hội. Chúng ta cần khơi gợi và phát triển tình cảm, lòng nhân ái và sự chia sẻ với những người xung quanh.
Việc cải thiện tâm lý của mỗi cá nhân cũng rất quan trọng. Chúng ta cần học cách đối mặt với áp lực, căng thẳng và khó khăn trong cuộc sống một cách tích cực và có trách nhiệm. Điều này giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn để vượt qua những khó khăn và đồng thời giúp ta cảm thấy hạnh phúc hơn khi có thể giúp đỡ người khác.
Ngoài ra, cần phải có sự hỗ trợ từ các tổ chức và cơ quan chính phủ để đưa ra các chính sách và quy định có tính chất xã hội hóa, nhằm nâng cao nhận thức và động viên mọi người hành động tích cực cho sự phát triển bền vững của xã hội.
Cuối cùng, chúng ta cần nhìn nhận một cách trung thực về những hậu quả của thái độ vô cảm. Thái độ này không chỉ gây ra những tác hại lớn cho xã hội mà còn ảnh hưởng đến chính mỗi người. Nếu chúng ta không có trách nhiệm và tâm huyết trong cuộc sống, chúng ta sẽ khó có được một cuộc sống ý nghĩa và hạnh phúc.
Trong thời đại hiện nay, thái độ vô cảm đang dần trở nên phổ biến hơn, tuy nhiên chúng ta có thể ngăn chặn và đối phó với nó bằng cách nâng cao nhận thức và đạo đức của mỗi người trong xã hội. Bằng cách này, chúng ta có thể xây dựng một xã hội đầy tình yêu thương, đồng cảm và trách nhiệm, giúp mỗi người trong chúng ta trở thành một công dân tốt và đóng góp cho sự phát triển bền vững của đất nước.
Mời các bạn cùng tải về bản PDF để xem đầy đủ nội dung