Đóng vài bé Đản kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

Tưởng tượng bé Đản khi đã lớn kể lại cuộc đời oan khuất của mẹ (Dựa vào “Chuyện người con gái Nam Xương”) là bài văn mẫu lớp 9 hay cho các em tham khảo. Bàn văn mẫu này giúp bạn hiểu thêm về tác phẩm và cảm nhận về người con gái Nam Xương. Mời các bạn tham khảo bài văn mẫu sau đây.

Đề bài: Tưởng tượng bé Đản khi đã lớn kể lại cuộc đời oan khuất của mẹ (Dựa vào “Chuyện người con gái Nam Xương”)

Yêu cầu

- Củng cố và nâng cao kiến thức về văn tự sự.

- Yêu cầu kể chuyện sáng tạo, đòi hỏi tưởng tượng là bé Đản đã lớn, nghe cha hoặc ai đó kể về cái chết của mẹ, muốn mọi người hiểu mẹ và chia sẻ nỗi ân hận cùng mình.

- Cảm xúc chính là sự xúc động, đau đớn, ân hận.

- Tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm.

Dàn ý Đóng vài bé Đản kể lại Chuyện người con gái Nam Xương

a. Mở bài

- Giới thiệu tình huống kể chuyện: Sống thiếu vắng tình yêu và sự chăm sóc của mẹ.

- Nhiều lần hỏi cha, cha hứa lúc khôn lớn cha sẽ kể.

b. Thân bài

  • Kể về cuộc đời của mẹ:

- Kể về mẹ những ngày đầu về làm vợ cha: Nết na, thùy mị, không để thất hòa với cha.

- Kể về những ngày cha đi lính, một mình mẹ vừa sinh và nuôi Đản, chăm sóc bà nội ốm và lo ma chay chu đáo cho bà.

- Những ngày cha mới trở về, cha buồn vì bà mất, Đản lại vô tình nói chuyện cái bóng làm cha hiểu lầm mẹ. Thanh minh không được mẹ đi nhảy xuống sông tự vẫn.

- Sau cũng vì vô tình, Đản lại chỉ cái bóng trên vách, giải được nỗi oan cho mẹ nhưng mẹ lại không còn.

- Cha đau khổ, ân hận, lập đàn giải oan cho mẹ. Mẹ trở về trong chốc lát rồi quay lại chốn thủy cung cùng Linh Phi. Cha không đi bước nữa mà ở vậy nuôi Đản trong nỗi day dứt khôn nguôi.

  • Những cảm xúc và suy nghĩ của Đản (có thể đan xen trong khi kể):

- Bây giờ thương mẹ, ân hận vì vô tình đẩy mẹ đến cái chết.

c. Kết bài

- Khẳng định tình yêu thương và kính trọng với mẹ.

  • Bày tỏ mong muốn không ai phải chịu nỗi đau như gia đình Đản.

Đóng vài bé Đản kể lại Chuyện người con gái Nam Xương mẫu 1

Chỉ vì một câu nói ngây ngô của trẻ thơ, mà tôi đã làm mất mẹ, làm gia đình mỗi người một phương. Vậy là đã 10 năm kể từ khi mẹ tôi đi mất, giờ tôi đã đủ lớn để hiểu những gì đã xảy ra với gia đình tôi, tại sao tôi lại không có mẹ ở bên cạnh nữa.

Tôi còn thường nghe mọi người kể lại, mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp, hiền lành, tư dung tốt đẹp, cha tôi cũng vì mến dung hạnh mà cưới mẹ. Nhưng chẳng bao lâu sau triều đình bắt lính đi đánh giặc Chiêm, cha tôi dẫu trong con nhà dòng, nhưng vì không có học nên phải lên đường sung binh đợt đầu. Bấy giờ mẹ tôi đương thì mang thai tôi, được mười ngày thì tôi ra đời. Ngày qua tháng lại, thoắt cái nửa năm, vì tuổi già cùng chẳng thể chịu được cảnh đợi chờ con, bà tôi đã qua đời dù mẹ đã hết sức thuốc thang chăm sóc. Trước khi mất bà có dặn dò, khuyên nhủ mẹ tôi, và nói rằng người sống phúc đức ắt được giống dòng tươi tốt, con cháu đông đàn.

Qua một năm sau, cha tôi trở về, vừa lúc tôi mới bi bô học nói. Cha dẫn tôi đi hỏi mộ bà, nhưng lúc ấy vì chưa nhận biết được cha mình nên tôi cứ khóc nằng nặc không theo, cha gạn hỏi tôi mới vô tình nói nàng: “Ông cũng là cha tôi ư? Ông cũng biết nói, chứ không như cha trước kia chỉ biết nín thin thít.” Cha tôi sinh nghi đành gạn hỏi tôi, với cái ngây ngô của một đứa trẻ chưa đến 2 tuổi, tôi đã nói rằng đêm nào cha cũng đến chơi với tôi và mẹ làm gì cha cũng làm theo. Tôi chẳng ngờ được rằng, chính câu nói đấy đã khiến cha tôi sinh lòng ghen tức. Vốn tính đa nghi, cha tin lời tôi, về nhà mắng chửi mẹ thậm tệ mặc mẹ có gạn hỏi ai nói, cố gắng giải thích như thế nào đi chăng nữa. Họ hàng làm xóm khi đó cũng hết lời bênh vực và biện bạch nhưng cha cũng chẳng tin. Bất đắc dĩ, mẹ tôi tắm rửa chay sạch, ra bến Hoàng Giang gieo mình. Một đêm phòng không vắng vẻ, khi chỉ còn cha con tôi, thấy bóng cha trên vách tôi ngỡ là cha mình đến, cất tiếng gọi, lúc nào cha mới nhận ra nỗi oan khuất của mẹ, nhưng liệu còn có thể làm gì nữa khi người đi thì cũng đã đi rồi, người ở lại thì phải tiếp tục cuộc sống của mình. Mãi sau này tôi mới biết, mẹ tôi được Linh Phi cứu, đưa xuống làm cung nữ dưới thuỷ cung. Gặp lại Phan Lang- một người cùng làng, nhờ trao kỉ vật và nói hộ nỗi lòng cho cha tôi, sau đó thì cha đã lập đàn giải oan ở bến sông, nhưng mẹ tôi cũng chỉ hiện lên mờ mờ ảo ảo nói lời từ biệt, rồi biến mất.

Mẹ cứ vậy mà xa rời cuộc sống của hai cha con tôi. Tôi tin rằng ở dưới thủy cung, mẹ vẫn dõi theo cuộc sống của chúng tôi. Tôi rất hối hận vì nếu ngày ấy tôi đã hiểu chuyển, chẳng nói ra lời ngây ngô đó thì sẽ không có sự tình này. Và tôi cũng mong rằng, sẽ không có gia đình nào gặp phải tình cảnh như gia đình của chúng tôi nữa. Gia đình chỉ hạnh phúc nhất khi nó đủ trọn vẹn.

Tưởng tượng bé Đản khi đã lớn kể lại cuộc đời oan khuất của mẹ mẫu 2

Tôi là Trương Đản, cha tôi là Trương Sinh, mẹ là Vũ Thị Thiết, tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình ở Nam Xương, mẹ tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ, giờ tôi không thể nhớ ra khuôn mặt của mẹ mình, chỉ còn đâu đó cảm giác về đôi vòng tay ấm áp cùng tiếng ru lúc ngủ mà thôi.

Tôi lớn lên trong sự thiếu vắng tình yêu và chăm sóc của mẹ, nhiều lần tôi gặng hỏi cha về cái chết của mẹ nhưng nhiều lần cha tôi nói khi nào lớn cha sẽ kể. Sau này khi được nghe kể lại mọi chuyện thì tôi vô cùng ngỡ ngàng, tôi nhớ mẹ, càng ân hận vì ngày ấy mình chỉ vì một lời nói ngây ngô để rồi bi kịch xảy ra, để giờ đây gia đình chẳng còn trọn vẹn.

Nghe cha tôi trầm ngâm kể lại, mẹ tôi là người phụ nữ thùy mị nết na, hết mực khuôn phép, không để gia đình thất hòa. Cha cũng vì mến mẹ tôi tư dung tốt đẹp nên xin cưới về làm vợ. Hai người chung sống với nhau rất hòa thuận nhưng chưa được bao lâu, triều đình bắt lính đi đánh giặc Chiêm, cha tôi vì không có học nên phải đầu quân. Gia đình phải chia xa đương lúc mẹ tôi đang mang thai tôi. Cha đi chẳng mấy ngày thì mẹ sinh ra tôi, mẹ một thân một mình nuôi nấng, dạy bảo, lo mọi việc trong nhà chu toàn. Nhưng tiếc thay, bà tôi vì nhớ cha mà sinh bệnh mất sớm dù mẹ tôi hết lòng chăm sóc.

Sau khi đánh giặc Chiêm thắng lợi cha tôi trở về. Biết tin bà mất, cha tôi buồn rất nhiều, cha đã đưa tôi ra thăm mộ bà. Nhưng tôi có đâu ngờ rằng mình lại có thể nói ra những lời như vậy. Lúc đó thấy cha rất xa lạ nên tôi rất sợ, vừa khóc vừa hỏi: "Ông cũng là cha tôi ư?". Sau đó cha gạn hỏi thì tôi trả lời: "Cha Đản đêm nào cũng đến, mẹ Đản ngồi cũng ngồi, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả." Lời nói ngây ngô ấy của tôi đã khiến cha tôi nghi oan mẹ tôi. Cha chửi bới đuổi mẹ ra khỏi nhà, mẹ vì uất ức nên đã gieo mình xuống sông tự tử.

Không thấy mẹ, tôi khóc đến thất thanh, đòi mẹ mãi mà cha cũng chẳng nói gì. Đêm đến, nhìn thấy bóng cha trên tường tôi hô to: "Cha Đản lại đến kia kìa". Lúc đó cha mới biết mình đã trách oan mẹ rồi.

Cha đau khổ, ân hận lắm. Sau này khi gặp được chú Phan Lang - người cùng làng đến truyền lại lời của mẹ, cha liền lập đàn giải oan bên sông. Mẹ xuất hiện trên chiếc kiệu hoa lung linh, nổi bật ở giữa sông, lung linh và mở ảo, nhưng mẹ chỉ nói dăm ba câu rồi biến mất, quay lại chốn thủy cung. Từ đó, cha tôi không đi bước nữa mà ở vậy nuôi tôi trong nỗi day dứt khôn nguôi.

Mẹ ra đi, tôi vô cùng ân hận và dằn vặt chẳng có thứ gì có thể khiến tôi giải quyết khúc mắc của tôi. Chỉ vì một lời nói khờ dại tôi đã khiến mẹ tôi rời xa tôi mãi mãi. Con thật có lỗi với mẹ. Xin mẹ tha thứ cho con, mong rằng ở một nơi xa mẹ sẽ có một cuộc sống tốt hơn, tôi tin rằng mẹ vẫn sẽ mãi dõi theo tôi.

Tưởng tượng bé Đản khi đã lớn kể lại cuộc đời oan khuất của mẹ mẫu 3

Cũng đã hơn chục năm ngày giỗ của mẹ, tôi nhớ mẹ, tôi cảm thấy ân hận vì ngày bé mình đã dại khờ để rồi gây nên tội ác, để rồi cũng từ cái tuổi thơ trẻ đó tôi đã làm mất mẹ, làm gia đình mỗi người một phương. Ngày ấy nghe nhiều người kể rằng, mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp, hiền và tư dung tốt, cha tôi cũng vì mến hạnh mà lấy mẹ. Cũng chẳng bao lâu sau nhà nước có lệnh đi đánh dẹp Chiêm Thành, cha tôi dù trong con nhà dòng danh giá nhưng do không có bằng cấp mà phải ra sung binh lần đầu tiên. như mẹ đã đương thì với bà chỉ được mười ngày sau tôi chào đời. Ngày qua tháng lại, thoắt cái nửa năm sau do không chịu đựng được cảnh chờ đợi con, bà tôi đã qua đời mặc dù mẹ đã hết lòng thuốc thang chăm bẵm. Trước khi mất bà có căn dặn, khuyên bảo mẹ tôi, và nói rằng người ăn ở phúc đức ắt được quả báo tốt, con cái đầy đàn. Năm sau cha lại về cũng là lúc tôi mới bắt đầu học nói. Cha đưa tôi đi hỏi mộ ba, nhưng lúc đó do không biết mùi nên tôi cứ khóc khăng khăng không theo, cha gạn hỏi tôi mới chịu nói rằng: "Ông cũng là cha mình ư? Ông cũng biết nói, nhưng không giống cha trước kia là biết khóc. "Cha tôi sinh nghi đành gạn hỏi tôi, với sự ngây thơ của một đứa trẻ mới chập chững biết nói rằng đêm nào cha cũng sang ngủ với tôi còn mẹ làm gì cha cũng làm theo. Sinh lòng ghen tuông, cha không nghe lời tôi, về nhà chửi mắng mẹ thậm tệ mặc mẹ có gạn hỏi ai nói, có cố gắng thanh minh thế nào đi chăng nữa. Bất đắc dĩ, mẹ mới tắm rửa trai sạch sẽ rồi ra bến Hoàng Giang thả tôi. Đến tối khi chỉ còn cha con tôi ở nhà, thấy bóng cha trên vách tôi vẫn tưởng là cha mình nên cất tiếng gọi, dần dần cha mới hiểu được sự đau khổ và bất hạnh của mẹ, nhưng liệu còn có thể làm gì hơn khi người đi rồi cũng đã đi xa, người ở lại thì phải tiếp tục cuộc đời của mình. Mãi sau này tôi mới biết rằng mẹ đã được Linh Phi cứu giúp và cho đi làm cung nữ dưới thuỷ cung. Gặp lại Phan Lang - một người cùng làng, nhờ đưa quan tài giúp cha mình, sau khi cha tôi nhận thấy sai lầm, mở đàn thanh minh thì mẹ cũng chỉ hiện lên trong thế giới mạng rồi dần dần biến mất. Mong rằng ở một nơi xa mẹ vẫn có thể nhìn thấy tôi sống như nào và dõi theo tôi. Con xin lỗi vì nếu ngày ấy con không dại khờ, nếu ngày ấy con trưởng thành hơn thì bây giờ chúng ta đã có một cuộc sống ấm no hạnh phúc rồi.

.......................................................................

Ngoài Tưởng tượng bé Đản khi đã lớn kể lại cuộc đời oan khuất của mẹ (Dựa vào “Chuyện người con gái Nam Xương”), mời các bạn tham khảo thêm Soạn văn 9 để có sự chuẩn bị bài kỹ lưỡng trước khi tới lớp nhé.

Đánh giá bài viết
99 46.205
Sắp xếp theo

    Văn mẫu lớp 9

    Xem thêm