Viết đoạn văn (khoảng 150 chữ) nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau
Viết đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 1
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 2
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 3
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 4
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 5
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 6
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 7
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 8
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 9
- Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 10
Viết đoạn văn (khoảng 150 chữ) nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau được VnDoc.com sưu tầm và xin gửi tới bạn đọc cùng tham khảo để có thêm tài liệu học Ngữ văn 11 Kết nối tri thức nhé. Mời các bạn cùng theo dõi bài viết.
Đề bài: Từ ý của câu "Không có khói, mà sao bước chân lên tài rời Mũi, mắt tôi chợt cay nhòe", hãy viết đoạn văn (khoảng 150 chữ) nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau.
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 1
Qua văn bản trên đã cho ta thấy được Cà Mau trên dáng hình Việt Nam. Nó hiện lên với vẻ đẹp tươi mới. Từ đây cho thấy rằng đất nước ta vốn dĩ có những địa danh đẹp và nên thơ như vậy. Những địa danh, thắng cảnh ấy càng làm ta cảm thấy tự hào về nét đẹp của dải đất hình chữ S. Và hơn nữa là sự yêu quý dành cho những cảnh đẹp nói riêng và quê hương đất nước nói chung. Thông qua tác phẩm, những tình cảm, cảm xúc của tác giả đã được hiên lên một cách rõ nét. Ông đặt vào trong từng lời văn tình cảm và sự quan sát tinh tế của mình. Phải giành nhiều tình cảm lắm thì mới thấy được cả vẻ đẹp ẩn sâu bên trong của nơi ấy và họa nó vào từng lời văn như vậy. Chẳng thế mà tác giả mới thốt lên “Không có khói, mà sao bước chân lên tàu rời Mũi, mắt tôi chợt cay nhòe”.
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 2
Câu văn “Không có khói, mà sao bước chân lên tàu rời Mũi, mắt tôi chợt cay nhòe” là câu văn miêu tả rõ nhất cảm xúc của tác giả khi phải rời Đất Mũi. Có lẽ tình cảm của con người đều có thể kìm nén nhưng cơ thể dường như không biết nói dối. Rời xa mảnh đất này, tác giả dường như nhận ra hóa ra tình cảm mình dành cho nó lại nhiều đến như vậy, thật là khiến con người trở lên yếu đuối. Ông nhận lấy than – món quà giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương của người dân Đất Mũi dành cho mình mà ngậm ngùi rời đi. Ông không thể hiện cảm xúc của mình một cách trực tiếp mà gián tiếp qua hình ảnh “mắt tôi chợt cay nhòe”, đó là phản ứng cơ thể tự nhiên của tác giả khi nhận ra mình sắp phải rời khỏi mảnh đất thân thuộc này. Không nỡ là vậy, yêu mến là thế nhưng tác giả vẫn phải rời đi bởi dẫu sao mình cũng chỉ là khách qua đường, có hội ngộ sẽ có biệt ly, nhưng dù vậy, ông vẫn cảm thấy rất buồn và lưu luyến mảnh đất tận cùng Tổ quốc này.
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 3
Cà Mau là điểm cuối cùng của dải đất Việt Nam, chính cái khung cảnh mộc mạc giản dị, cùng con người dẻo dai chất phác đã in đậm vào tâm trí của nhà văn Trần Tuấn. Ở truyện ngắn này, tác giả đã kể về Cà Mau qua thiên nhiên và con người nơi đây. Từ đó bộc lộ những tình cảm, cảm xúc của mình với vùng đất mũi này. Khung cảnh ở Cà Mau được tác giả gợi ra qua những trang ký của Nguyễn Tuân, Anh Đức và Xuân Diệu. Đó là những bụi đầm lầy, những bụi cây đước hay là những giọt phù sa. Chính cái thiên nhiên này đã thôi thúc tác giả thành những “kẻ nông nổi kì quặc”. Thiên nhiên ở đây thật đơn giản và bình dị. Những cây đước là những cây mọc nhiều nhất ở Cà Mau. Tác giả miêu tả những cây đước đắm mình xuống phù sa với những đàn cá tôm, gắn với bình minh và hoàng hôn trên đất mũi. Trần Tuấn đã miêu tả cái khung cảnh thiên nhiên này bằng ngòi bút thật sống động và chân thật. Nhưng cái mà khiến tác giả ấn tượng và dùng ngòi bút của mình nhiều nhất là những con người nơi đây. Có một hình ảnh rất hay như tác giả nói về con cá với ý nghĩ “ai đây ta, ai mà lặn lội tới xứ bùn sinh rừng rú này”. Câu văn pha chút gì đó hài hước và tò mò như con người nơi đây dành cho tác giả. Nhưng có lẽ, chính những con người ấy đã lưu dấu chân của nhà văn ở lại. Những con người Cà Mau luôn khó khăn, bộn bề vất vả với cuộc sống. Họ bị thiên tai, đối mặt với nhiều thiếu thốn vật chất. Nhưng những người Cà Mau vẫn rất hiếu khách và chất phác.
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 4
Dòng văn cuối của văn bản “Cà Mau quê xứ” đã tổng kết lại những nỗi niềm lưu luyến, những cảm xúc tiếc nuối của tác giả khi phải rời xa Đất Mũi Cà Mau. Đó là nơi ông gắn bó trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng để lại thật nhiều điều mong nhớ. Ở nơi cuối cùng của Tổ quốc với đầy nắng gió và cát biển, nhà văn đã được sống một cuộc đời rất khác, an yên và thú vị. Để khi rời đi, tạm biệt ông là những “cái nhìn lánh đen như than đước” của những người dân hồn hậu, của món quà chân phương và chan chứa tình cảm - than hầm. Lời chia tay có thể thật đẹp với những nụ cười tươi, cái bắt tay ấm nóng và lời hứa hẹn một ngày mai sẽ quay trở lại. Nhưng bước chân lên tàu rời Đất Mũi, nỗi nhung nhớ cùng tiếc nuối mới dâng trào nghẹn ngào. Tình cảm là một điều đặc biệt, lí trí muốn giấu kín thật sâu nhưng cơ thể vốn dĩ chẳng thể nói dối. Hình ảnh “mắt tôi chợt cay nhòe” đó là phản ứng cơ thể tự nhiên của tác giả khi biết mình phải rời xa mảnh đất thân thuộc này. Chẳng phải vậy mà Chế Lan Viên đã từng viết: “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn.”
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 5
Có thể nói, Mũi Cà Mau là mảnh đất được nhà văn Trần Tuấn lựa chọn để thăm quan và khám phá, tất cả như ngoài sức tưởng tượng của ông một khung cảnh tuyệt đẹp và hài hòa giữa thiên nhiên và con người, để rồi sau chuyến đi đó, tác giả đã viết nên tác phẩm Cà Mau quê xứ. Đối với tác giả, đây là vùng đất luôn nằm trong trí tưởng tượng từ lâu của mình, tác giả đã ấp ủ nó chỉ chờ ngày được xách ba lô lên và đi. Để rồi khi thực sự được đến Cà Mau, tác giả yêu và đắm chìm trong cái khung cảnh và con người nơi đây. Trước đó đã có rất nhiều nhà văn, nhà thơ đã từng đến đây. Họ viết về những lần đánh giặc của con người Cà Mau, là hình ảnh về những em bé chia tay gia đình của mình. Những hình ảnh đẹp đó đã ghi dấu ấn vào trong lòng tác giả. Tác giả mở những trang văn ra để có thể cảm nhận trước những cái khó khăn, cái cực khổ đã trải qua với vùng đất này. Tác giả cùng với người bạn của mình, được nghe về những câu chuyện của những con người đã từng đến Cà Mau. Họ đều dành tình cảm cho nơi đây, lưu luyến không rời. Lang thang đi qua nhiều mảnh đất, từ “xứ” như xuất hiện ở khắp mọi nơi. Đó như cái hãnh diện của những con người khi nhắc đến quê hương của mình. Tác giả được ở nơi đây, cùng hòa vào khung cảnh sống sinh hoạt của những con người Cà Mau. Ở đó có những ngôi nhà được dựng lên bằng những thứ cảnh vật có sẵn ở đây. Có những con người cần cù chịu khó, đang làm những công việc mưu sinh. Khung cảnh sinh hoạt của người Cà Mau luôn gắn liền với cây đước, nó mang lại nhiều tài nguyên, mang theo thứ ánh sáng đẩy lùi khó khăn cho con người. Mọi thứ như là trong giấc mơ, trải nghiệm đó sẽ mãi không bao giờ quên đối với tâm trí tác giả.
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 6
Cà Mau, mảnh đất tận cùng của dải đất hình chữ S, là nơi giao thoa của thiên nhiên hoang sơ và con người hiền hòa, dẻo dai. Chính khung cảnh mộc mạc, giản dị của vùng đất này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhà văn Trần Tuấn. Trong truyện ngắn của mình, tác giả không chỉ miêu tả Cà Mau qua những cảnh vật thiên nhiên đặc trưng mà còn thể hiện những cảm xúc, tình cảm chân thành mà ông dành cho nơi này. Cà Mau hiện lên như một mảnh đất đầy thách thức, nhưng cũng đầy tình người, nơi mà con người và thiên nhiên hòa quyện với nhau một cách kỳ diệu.
Thiên nhiên Cà Mau, qua ngòi bút của Trần Tuấn, được khắc họa sống động qua những hình ảnh đầm lầy, bụi cây đước, và những con nước phù sa. Đây là những đặc trưng nổi bật của vùng đất này, làm cho nó trở nên hoang sơ và bí ẩn. Cái bình dị của thiên nhiên Cà Mau không hề cầu kỳ, nhưng chính sự giản dị ấy lại khiến nó trở nên đặc biệt trong mắt nhà văn. Những cây đước vươn mình ra biển, đắm mình trong phù sa, cùng với sự sống của đàn cá, tôm, như một phần không thể thiếu của cuộc sống nơi đây. Khung cảnh ấy gắn liền với bình minh và hoàng hôn trên đất Mũi, tạo nên những khoảnh khắc lắng đọng và đầy thi vị.
Trần Tuấn đã miêu tả thiên nhiên Cà Mau một cách chân thực và sống động, nhưng có lẽ điều khiến tác giả ấn tượng sâu sắc hơn cả lại là con người nơi đây. Những con người Cà Mau, dù sống trong cảnh khó khăn, thiếu thốn, nhưng lại mang trong mình một tình cảm ấm áp và chân thành. Tác giả có một đoạn viết rất thú vị khi nói về con cá, với câu hỏi “Ai đây ta, ai mà lặn lội tới xứ bùn sinh rừng rú này”. Câu văn này không chỉ mang đậm tính hài hước mà còn phản ánh sự tò mò, ngạc nhiên của con người nơi đây đối với tác giả. Họ dường như cũng không ngờ có một người từ nơi xa xôi lại đến tận mảnh đất tận cùng của đất nước này.
Dù Cà Mau là vùng đất phải đối mặt với bao thiên tai, khó khăn, với cuộc sống bộn bề vất vả, nhưng con người nơi đây vẫn giữ được nét hiếu khách, chất phác. Họ sống giản dị, chịu thương chịu khó, và luôn sẵn lòng chào đón những người khách phương xa. Chính những con người ấy, với sự hiền hậu và đôn hậu, đã khiến bước chân của nhà văn Trần Tuấn lưu lại trên mảnh đất này lâu dài. Có thể nói, chính họ là một phần không thể thiếu trong bức tranh tuyệt đẹp về Cà Mau mà tác giả đã vẽ nên bằng ngòi bút của mình.
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 7
Khi rời Đất Mũi, câu văn "Không có khói, mà sao bước chân lên tàu rời Mũi, mắt tôi chợt cay nhòe" đã diễn tả một cách sâu sắc cảm xúc của tác giả, như một dấu ấn không thể phai mờ. Cơ thể con người dù có thể kìm nén cảm xúc, nhưng đôi khi lại không thể che giấu được sự thật. Khi bước lên tàu, chuẩn bị rời xa mảnh đất mà mình đã gắn bó, tác giả bỗng nhận ra tình cảm sâu đậm mà mình dành cho nó, khiến trái tim trở nên yếu đuối, mong manh. Một tình cảm đã chảy sâu vào tâm hồn, không dễ gì tách rời. Trên tay tác giả là viên than, một món quà giản dị nhưng lại đầy ắp tình cảm của người dân Đất Mũi dành cho ông. Đó không chỉ là vật phẩm, mà là tình yêu, là sự gắn kết mà người dân nơi đây đã trao tặng. Món quà này trở thành biểu tượng của sự chia xa, nhưng cũng là dấu ấn của một tình bạn chân thành, giản dị. Tác giả ngậm ngùi nhận lấy, như một phần của ký ức không thể quên về mảnh đất tận cùng của Tổ quốc này. Câu văn "mắt tôi chợt cay nhòe" không chỉ là sự miêu tả phản ứng tự nhiên của cơ thể khi xúc động, mà còn là cách gián tiếp mà tác giả bộc lộ cảm xúc của mình. Đôi mắt ấy, qua những giọt lệ không thể kiềm chế, phản ánh tất cả những gì mà tác giả không thể thốt ra thành lời. Dù ông không thể hiện cảm xúc một cách trực tiếp, nhưng những giọt nước mắt ấy là minh chứng cho sự lưu luyến, sự tiếc nuối khi phải xa rời mảnh đất đã để lại trong trái tim ông bao kỷ niệm. Dẫu biết rằng, dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, con người vẫn phải đối diện với quy luật của cuộc sống: hội ngộ rồi sẽ có biệt ly. Mặc dù tình yêu dành cho Đất Mũi là thật, nhưng tác giả vẫn phải bước đi, rời xa mảnh đất ấy. Sự ra đi này, dù đầy tiếc nuối, nhưng cũng là điều tất yếu trong hành trình của mỗi con người. Cảm giác buồn bã, lưu luyến khi phải rời xa mảnh đất thân thương ấy vẫn không thể vơi đi, và tác giả biết rằng, dù có xa cách, những gì đã trải qua nơi đây sẽ mãi còn lại trong tâm hồn ông.
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 8
Qua văn bản trên, Cà Mau hiện lên như một phần không thể thiếu của dáng hình đất nước Việt Nam, với vẻ đẹp tươi mới và đầy sức sống. Chính từ mảnh đất này, chúng ta thấy được vẻ đẹp tuyệt vời của những vùng đất thân quen mà ít ai trong chúng ta có dịp chiêm ngưỡng. Những địa danh như Cà Mau mang trong mình một vẻ đẹp tựa như bài thơ viết lên từ thiên nhiên, vừa trữ tình vừa hùng vĩ, khiến chúng ta không khỏi tự hào về dải đất hình chữ S này. Mỗi thắng cảnh của Cà Mau, mỗi con đường, mỗi ngọn đồi, đều làm nổi bật vẻ đẹp riêng biệt của vùng đất phương Nam. Đó là nơi giao thoa của những nét đặc sắc về văn hóa, thiên nhiên, và lịch sử. Qua tác phẩm, tình cảm và cảm xúc của tác giả được thể hiện một cách rất tinh tế và sâu sắc. Những chi tiết nhỏ nhặt mà tác giả khéo léo lồng ghép vào trong từng câu văn không chỉ phản ánh sự quan sát tinh tế mà còn là tình yêu chân thành dành cho mảnh đất này. Để có thể miêu tả một cách sống động và cảm động như vậy, hẳn tác giả đã dành rất nhiều thời gian và tâm huyết để thấu hiểu vẻ đẹp ẩn sâu trong từng ngóc ngách của Cà Mau. Chính vì thế, trong những câu chữ ấy, chúng ta cảm nhận được sự trân trọng và tình cảm sâu nặng mà tác giả dành cho nơi này. Cảm xúc của ông như được đẩy lên đến cao trào qua những dòng chữ giản dị mà chứa chan yêu thương, như khi tác giả chia sẻ: “Không có khói, mà sao bước chân lên tàu rời Mũi, mắt tôi chợt cay nhòe”. Những lời văn ấy làm lay động trái tim người đọc, khiến chúng ta cảm nhận rõ ràng hơn sự gắn kết giữa con người với quê hương, giữa tâm hồn với cảnh vật. Qua đó, không chỉ vẻ đẹp của Cà Mau mà vẻ đẹp của đất nước ta nói chung cũng được thể hiện một cách rõ ràng và sâu sắc.
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 9
Câu văn "Không có khói, mà sao bước chân lên tàu rời Mũi, mắt tôi chợt cay nhòe" là một trong những đoạn miêu tả xúc động nhất về cảm xúc của tác giả khi phải rời xa Đất Mũi. Từ câu văn này, ta thấy được sự lắng đọng cảm xúc của tác giả, khi anh nhận ra rằng tình yêu dành cho mảnh đất này sâu sắc đến mức mà ngay cả bản thân cũng không ngờ tới. Đôi khi, cảm xúc trong lòng con người có thể bị kìm nén, nhưng cơ thể lại không thể giấu được sự thật, và đôi mắt chính là nơi phản chiếu chân thật nhất những xúc động ấy.
Khi tác giả sắp phải rời xa Đất Mũi, một mảnh đất đẹp đẽ, vừa thân thuộc vừa xa lạ, trái tim ông bỗng thổn thức. Ông nhận ra rằng mình đã gắn bó với nơi này nhiều hơn mình tưởng, và sự ra đi ấy như một vết thương nhẹ trong lòng. Dù cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng khi bước lên tàu, không thể không để lộ sự xúc động qua đôi mắt cay nhòe. Đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể, không thể kiểm soát, bởi chính tác giả cũng bất ngờ trước tình cảm mạnh mẽ mà mình dành cho mảnh đất tận cùng của Tổ quốc này.
Điều khiến tác giả không thể quên là sự ân cần của người dân Đất Mũi. Món quà giản dị nhưng đầy ý nghĩa — những củ than ấm — như một lời tiễn biệt đầy tình cảm, chạm vào trái tim ông. Đó không chỉ là vật chất mà là tấm lòng, là sự trao gửi tình yêu và sự gắn kết mà những con người nơi đây dành cho ông. Dù không thể hiện cảm xúc một cách trực tiếp, nhưng qua hình ảnh "mắt tôi chợt cay nhòe," tác giả đã khéo léo chuyển tải sự quyến luyến, sự tiếc nuối và cảm giác lưu luyến sâu sắc của mình với Đất Mũi.
Dẫu biết rằng mình chỉ là một người khách qua đường, dẫu rằng cuộc gặp gỡ này chỉ là thoáng qua, nhưng cảm giác buồn bã và lưu luyến vẫn không thể tránh khỏi. Mặc dù tác giả hiểu rằng mọi cuộc hội ngộ đều sẽ có một cuộc biệt ly, nhưng việc phải rời xa mảnh đất này khiến ông không khỏi cảm thấy trống vắng. Đất Mũi không chỉ là một nơi chốn, mà là một phần của tâm hồn ông, và khi rời đi, ông mang theo những ký ức đẹp đẽ cùng tình cảm tha thiết dành cho vùng đất này.
Đoạn văn nói về cảm xúc đối với Mũi Cà Mau mẫu 10
Văn bản trên cho thấy Cà Mau nổi bật với vẻ đẹp tươi mới, làm ta tự hào về những địa danh đẹp của đất nước. Những thắng cảnh này càng làm tăng tình yêu đối với quê hương. Tác phẩm thể hiện rõ tình cảm và sự quan sát tinh tế của tác giả, cho thấy vẻ đẹp sâu sắc của nơi ấy. Cảm xúc của tác giả được thể hiện rõ qua câu 'Không có khói, mà sao bước chân lên tàu rời Mũi, mắt tôi chợt cay nhòe'.