Tả một người em chỉ gặp một vài lần nhưng nhớ mãi Ngắn gọn lớp 5
Tả một người em chỉ gặp một vài lần nhưng nhớ mãi lớp 5 Ngắn gọn
Bản quyền tài liệu thuộc về VnDoc, nghiêm cấm các hành vi sao chép với mục đích thương mại.
Tả một người em chỉ gặp một vài lần nhưng nhớ mãi Ngắn nhất - Mẫu 1
Chiều nay, khi cùng bạn đi dạo phố sau giờ học, em đã được gặp và trò chuyện với cô bán hàng rong ở đầu phố. Cuộc trò chuyện ấy đã để lại cho em những ấn tượng sâu đậm về cô.
Cô ấy gần ba mươi tuổi, có vóc người nhỏ bé nhưng rất nhanh nhẹn. Với nước da ngăm, mái tóc đen dài óng mượt cùng gương mặt tròn phúc hậu, cô ấy gây thiện cảm với người đối diện chỉ sau lần gặp đầu tiên. Điều em ấn tượng nhất về cô ấy là nụ cười dịu dàng và trong sáng. Đôi mắt của cô ngời lên như viên ngọc trai đen quý giá, chứa chan những chân tình, yêu mến với những vị khách của mình. Thỉnh thoảng để thuận tiện nói chuyện, cô mới kéo chiếc khẩu trang xuống, để lộ cái mũi nhỏ hơi hếch và chiếc miệng nhỏ duyên dáng. Rồi sau đó lại nhanh nhẹn kéo lên cho đảm bảo vệ sinh. Bàn tay của cô khi làm việc thoăn thoắt như là đang múa. Các ngón tay nhanh nhẹn lấy giấy bóng, mở ra, gắp bánh cho vào rồi buộc lại. Những chiếc bánh cam trong rổ cũng là do cô ấy tự tay làm, trông đẹp mắt vô cùng. Em thích nhất là xem cô ấy buộc chun cho những túi bóng đựng bánh. Chỉ sau vài vòng quay, sợi chun đã buộc chặt miệng túi bánh lại, mà bên trong túi vẫn chứa đầy không khí, giúp bánh không bị đè ép. Khi em trầm trồ thán phục thành tiếng, cô ấy khẽ mỉm cười dịu dàng. Tuy bị khẩu trang che khuất, nhưng đôi mắt long lanh, sáng ngời khẽ cong cong của cô đã tiết lộ tâm tình của cô đến em. Khi chúng em hỏi thăm về gánh hàng này, cô chỉ bảo rằng cô không bán cố định, mà sẽ đạp xe đến nhiều địa điểm đông người vui chơi trong một buổi chiều, để bán được nhiều bánh hơn. Lúc này, ánh mắt của cô thoáng buồn, ẩn chứa sau đó có lẽ là một câu chuyện khó kể.
Trở về nhà, ăn chiếc bánh cam thơm ngon mà em cứ nhớ mãi về cô bán bánh ấy. Lòng em thầm mong cô sẽ luôn buôn may bán đắt, để không còn phải vất vả đạp xe rong ruổi trên khắp phố phường tìm nơi bán bánh nữa.
Tả một người đã để lại cho em những ấn tượng tốt đẹp Ngắn nhất - Mẫu 2
Chiều hôm nay, em đã cùng chị đi dạo ở công viên gần nhà. Ở đó, em dã gặp một người thợ nặn tò he rất đặc biệt.
Người thợ ấy là một người đàn ông đã đứng tuổi. Nhìn mái tóc lấm tấm sợi bạc, cùng khôn mặt có nhiều vết chân chim ở khóe mắt, em đoán rằng ông ấy cũng đã bước qua tuổi tứ tuần. Nước da của bác ấy có màu ngăm đen vì sương gió. Đôi bàn tay gầy lộ rõ những khớp xương rất linh hoạt và khéo léo. Điều đặc biệt nhất, có lẽ là người thợ ấy là một người khuyết tật, phải ngồi trên xe lăn. Đôi chân của bác ấy bị che lại bởi một chiếc chăn mỏng. Phần lưng dài hơi cong xuống, khiến bác ấy trông thêm phần khắc khổ. Nổi bật trên khuôn mặt trải đầy gió sương ấy, là đôi mắt đen sáng ngời ánh lên niềm tin vào cuộc sống, và nụ cười hiền lành luôn hé trên môi. Bất kì bạn nhỏ nào tiến lại gần, dù chỉ xem chứ không mua, bác ấy cũng mỉm cười hiền từ giới thiệu từng món tò he. Em và chị đã tiến lại, nhờ bác nặn cho hai chú chó con thật đáng yêu. Chỉ mới thoáng qua vài câu trò chuyện, mà bác ấy đã nặn xong rồi. Chú chó nhỏ được làm từ bột trông đáng yêu và sống động như thật vậy. Bác ấy thật sự là một người nghệ nhân tuyệt vời. Khi trời sập tối, người thợ nặn tò he thu gom đồ đạc của mình cho vào cốp, rồi đủng đỉnh đẩy bánh xe đi về một hướng khác.
Trên đường về nhà, em vẫn nhớ mãi về người thợ nặn tò he vừa mới gặp. Tài năng và nghị lực của bác ấy khiến em vô cùng kính nể. Và bản thân em cũng vì thế mà càng thêm động lực để cố gắng hơn mỗi ngày.
Tả một người đã để lại cho em những ấn tượng tốt đẹp Ngắn nhất - Mẫu 3
Ngày hôm qua, lúc cùng bố mẹ đi chơi ở công viên, em đã gặp một người nghệ sĩ đường phố. Dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chú ấy đã để lại trong em những ấn tượng sâu sắc.
Chú ấy là một người đàn ông trưởng thành với dáng người cao ráo và hơi gầy. Mái tóc của chú ấy có màu nâu nhạt, xoăn nhẹ bồng bềnh lãng tử - rất giống với tưởng tượng của em về những người nghệ sĩ. Khuôn mặt chú ấy góc cạnh và có sống mũi cao. Dường như chú ấy là một người con lai thì phải. Ấn tượng nhất là đôi mắt nâu sâu thẳm và chất chứa nỗi buồn của chú ấy. Khi chơi đàn piano, đôi mắt chú ấy nhìn về phía xa xăm vô định. Như là chú ấy đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, mặc kệ tất cả những điều xung quanh. Những ngón tay của chú ấy nhảy múa trên phím đàn điệu nghệ đến khiến người xem phải trầm trồ. Tất cả khiến em tin rằng chú ấy là một nghệ sĩ piano thực thụ. Dù chú không mặc bộ vest lịch lãm, không biểu diễn trên sân khấu rộng lỡn thì cũng chẳng chút nào ảnh hưởng đến chú cả.
Mãi đến lúc về nhà, vẻ ngoại hình lãng tử và có chút gì đấy buồn bã của người nghệ sĩ piano đường phố kia vẫn khiến em nhớ mãi. Em rất mong sẽ được gặp chú ấy thêm lần nữa. Lúc ấy, em sẽ tiến lại và xin phép được biết tên của người nghệ sĩ này.