Tóm tắt Ai đã đặt tên cho dòng sông của Hoàng Phủ Ngọc Tường
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 1
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 2
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 3
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 4
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 5
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 6
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 7
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 8
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 9
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 10
- Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 11
VnDoc.com xin giới thiệu tới các bạn học sinh lớp 11 tài liệu: Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông của Hoàng Phủ Ngọc Tường, bộ tài liệu đã tóm tắt đầy đủ nội dung tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông sẽ giúp các bạn học sinh học tập hiệu quả hơn môn Ngữ văn 11. Mời các bạn và thầy cô tham khảo.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 1
Sông Hương dưới ngòi bút của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã hiện lên với nhiều vẻ đẹp khác nhau gắn với thành phố Huế. Sông Hương vùng thượng lưu mang một vẻ đẹp, sức sống mãnh liệt, bí ẩn, sâu thẳm, hoang dại mà còn dịu dàng, say đắm qua bốn hình ảnh so sánh. Một dòng sông mang trong nó những vẻ huyền bí vẫn còn hoang sơ, vẻ đẹp của thiên nhiên không thể cưỡng nổi. Đoạn tả sông Hương chảy xuôi về đồng bằng và ngoại vi thành phố hiện lên với vẻ đẹp lãng mạn. Sông Hương đến đây uốn mình theo đường cong thật mềm, như một cuộc tìm kiếm ý thức để đi tới nơi gặp thành phố tương lai của nó. Dòng sông đã được gán cho có linh hồn, biết ý thức và đi tìm một thứ gì đó với nó. Bằng cách vận dụng kiến thức văn hóa, văn học tác giả đã khiến người đọc ấn tượng về vẻ đẹp trầm mặc, như triết lí, như cổ thi gắn với những thành quách, lăng tẩm của vua chúa thời trước. Sông Hương khi chảy vào thành phố Huế có nét đẹp rất riêng. Đến đây ta thấy một nét đẹp đặc biệt của dòng sông, nét đẹp như nói lên thay cho nét đẹp của những người con nơi đây. Con sông được khám phá, phát hiện ở sắc thái tâm trạng, sông Hương gặp thành phố như điểm hẹn tình yêu, trở nên vui tươi, chậm rãi, êm dịu… Tạm rời xa thành phố sông Hương tiến thẳng về hướng Bắc. Rồi sông đột ngột rẽ sang hướng đông - tây quay lại thành phố ở thị trấn Bao Vinh. Con sông trước khi trở lại với biển còn vấn vương với kinh thành Huế. Không những vậy sông Hương còn là mang nhiều dấu ấn của lịch sử, thi ca. Từ góc độ văn hóa truyền thống lịch sử tác giả cũng đã khắc họa sông Hương với nét tính cách đăc biệt qua đó cũng tái hiện lại cho bạn đọc những hình ảnh trong lịch sử và gắn liền với những phẩm chất rất riêng của người Huế.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 2
Bài bút kí đã ca ngợi vẻ đẹp của sông Hương gắn liền với xứ huế mơ mộng đã đi vào lòng người và với truyền thống lịch sử xứ Huế.
Lúc ở thượng nguồn, sông Hương có vẻ đẹp mãnh liệt và hoang dại, có nhiều ghềnh thác đáy vực bí ẩn. Có thể xem sông Hương như bản trường ca của rừng già.
Lúc về đồng bằng, sông Hương thơ mộng làm say đắm lòng người. Hai bên bờ sông Hương chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên. Dòng sông mềm như tấm lùa uốn cong, cảnh đẹp như bức tranh có đường nét, hình khối trôi đi giũa hai dãy đồi sừng sửng như thành quách, cao đột ngột như VỌNG CẢNH, TAM THAI, LƯU BẢO. Sông hương có vẻ đẹp da màu biến ảo: sớm xanh, trưa vàng, chiều tím.
Lúc qua thành phố Huế, sông Hương trôi đi thực chậm chảy lặng lờ như điệu slow. Sông Hương đã trở thành một người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya. Trên sông vọng lại tiếng hát trong một khoang thuyền nào đó. Sông Hương mang vẻ đẹp vừa trữ tình, vừa trầm mặc gắn liền với lịch sử bi tráng của dân tộc mà trên thế giới không có dòng sông nào như thế. Và trước về với biển sông hương lưu luyến tình cảm với thành phố Huế ví như nỗi vấn vương của nàng Kiều với Kim Trọng.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 3
Bài bút ký kể về một dòng sông duy nhất trên đất nước ta hình như được thiên nhiên dành cho thành phố Huế: sông Hương. Con sông cũng có hai tính cách: ngang bướng như "một cô gái Digan hoang dại" mà cũng vô cùng trữ tình, thơ mộng. Cũng theo tác giả, dòng sông ấy không bao giờ tự lặp lại mình trong cảm hứng của nghệ sĩ, từ các nghệ sĩ hiện đại cho đến các nghệ sĩ trong dòng văn học thời phong kiến xa xưa. Từ những dẫn chứng cụ thể về cái tuyệt mỹ của cảnh quan sông Hương, sự gắn bó của sông Hương đối với lịch sử và văn hóa dân tộc, tác giả khẳng định: "Dòng sông huyền nhiệm, nơi sinh ra vẻ đẹp của tâm hồn đất nước".
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 4
Con sông Hương chảy qua thành phố thật mộng mơ và có lịch sử gắn liền với Huế. Ở mỗi thời điểm con sông lại có những vẻ đẹp riêng.
Khi sông Hương chảy ở thượng nguồn thật hoang dại tựa như “bản trường ca rừng già”, “như cô gái Di-gan”, “người mẹ phù sa” vẻ đẹp đầy tinh tế và say đắm lòng người.
Rời xa thượng nguồn con sông Hương tiếp tục đi đến thành phố, hai bên bờ sông nổi bật với màu đỏ của hoa đỗ quyên, sông Hương lúc này tựa như cô gái thức giấc, liên tục chuyển dòng, tạo thành những hình cung, ôm chân đồi Thiên Mụ, sông Hương lúc này đa màu sắc với sớm xanh, trưa vàng, chiều tím vẻ đẹp khiến con người mê mệt.
Tạm rời xa thành phố sông Hương tiến thẳng về hướng Bắc, con sông ôm lấy đảo Cồn Hến chìm trong sương khói, và giữa màu xanh biếc tre trúc và vườn cau của làng Vỹ Dạ. Con sông đột ngột rẽ sang hướng đông - tây quay lại thành phố ở thị trấn Bao Vinh. Con sông trước khi trở lại với biển còn vấn vương với kinh thành Huế tựa như nỗi vấn vương của nàng Kiều với Kim Trọng xưa kia.
Sông Hương còn là mang nhiều dấu ấn của lịch sử, thi ca. Đó là dòng sông chứng kiến nhiều trận chiến những trận chiến bảo vệ đất nước, giành độc lập tự do bi tráng của dân tộc. Dòng sông Hương mãi là biểu tượng bất diệt của thành phố Huế và nguồn cảm hứng về thi ca cho nhiều thế hệ mai sau.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 5
Có một dòng sông với những vẻ đẹp biến hóa kì ảo mang tên Sông Hương gắn liền với xứ Huế mộng mơ. Khi chảy qua thượng nguồn, con sông Hương mang vẻ đẹp hoang dại như cô gái Digan với những điệu nhảy nóng bỏng. Và còn “người mẹ phù sa” với vẻ đẹp đầy tinh tế, đắm say lòng người.
Rời xa thượng nguồn về với thành phố, là màu sức rực rỡ của hoa đỗ quyên hai bên bờ sông. Lúc này sông Hương tựa như cô gái thức giấc với những chuyển mình đầy biến hóa. Khi thì tạo hình cung, rồi ôm lấy chân đồi Thiên Mụ, khi thì hóa xanh, trưa vàng rồi lại chiều tím, làm ngây ngất lòng người.
Khi con sông tiến thẳng về phía hướng Bắc, thì ôm gọn lấy đảo Cồn hến. Khi đột ngột chuyển hướng Đông – Tây thì quay lại thành phố ở thị trấn Bao Vinh. Đó là nỗi vấn vương của dòng sông mà tác giả gọi là sự vấn vương của nàng Kiều đối với Kim Trọng.
Không những thế, sông Hương còn mang dấu ấn của lịch sử, của thi ca khi chứng kiến bao cuộc đấu tranh của dân tộc. Vì vậy, nó xứng đáng là biểu tượng bất diệt của Huế, là nguồn cảm hứng bất tận của thi ca sau này.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 6
Bài bút kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường kể về một dòng sông thơ mộng mà thiên nhiên dành tặng riêng cho xứ huế mộng mơ. Dòng sông Hương hiện lên lúc hoang dại như một cô gái Digan, lúc lại rất trữ tình và thơ mộng. Đó cũng chính là tính cách như một cô gái ngang bướng, mạnh mẽ nhưng không kém phần mềm mại và thơ mộng. Con sông ấy không hề lặp mình trong những cảm hứng của người nghệ sĩ cho dù từ hiện đại hay ngược dòng thời gian về phong kiến xa xưa. Sự minh chứng về những vẻ đẹp của cảnh quan và sự gắn bó của sông Hương với tiến trình lịch sử, văn hóa của dân tộc mà nó xứng đáng là “dòng sông huyền nhiệm, nơi sinh ra vẻ đẹp tâm hồn của đất nước”.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 7
Nếu Nguyễn Tuân viết về dòng sông Tây Bắc với vẻ hung bạo và trữ tình thì Hoàng Phủ Ngọc Tường viết về sông Hương nơi xứ Huế với vẻ đẹp thơ mộng, lãng mạn. Tác phẩm gồm hai nội dung chính trong đó luận điểm một trình bày thủy trình của Hương Giang: được bắt đầu từ thượng lưu chảy đến ngoại vi thành phố rồi vào sâu trong lòng Huế. Mỗi một địa điểm, mỗi một dòng chảy sông Hương lại mang nét đẹp khác nhau được tác giả miêu tả thật sinh động, hấp dẫn. Ở thượng lưu sông Hương được ví như “bản trường ca của rừng già” gắn với đại ngàn Trường Sơn, con sông mang một sức sống mãnh liệt, hùng tráng và là “cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại”, là “người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở”. Sông Hương ở ngoại vi thành phố “như người gái đẹp nằm ngủ mơ màng” giữa cánh đồng Châu Hóa đầy hoa dại, mong đợi người tình đến đánh thức và mang một vẻ đẹp trầm mặc như triết lí cổ thi. Đến với lòng thành phố Huế sông Hương được tác giả cảm nhận tinh tế là “điệu slow tình cảm dành riêng cho Huế”, “người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya”, “người tình dịu dàng và chung thủy”. Luận điểm thứ hai Hoàng Phủ Ngọc Tường cho viết về dòng sông Hương ở góc độ lịch sử và thi ca. Trong lịch sử sông Hương mang vẻ đẹpc của một bản hùng ca ghi dấu các chiến công oanh liệt của dân tộc. Trong đời thường nó mang một vẻ đẹp giản dị, một lòng hướng về dòng chảy chung của đất nước. Còn thi ca, sông Hương là nguồn cảm hứng bất tận cho người nghệ sĩ sáng tác nên những áng văn chương tuyệt mĩ, độc đáo. “Ai đã đặt tên cho dòng sông” với ngòi bút tài hoa trong nghệ thuật miêu tả độc đáo của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường đã vẽ nên vẻ đẹp của dòng sông xứ Huế trên các phương diện về không gian, thời gian, lịch sử và thi ca làm nên nét đẹp trữ tình của Hương giang-“dòng sông huyền nhiệm nơi sinh ra vẻ đẹp tâm hồn của đất nước”.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 8
Bài viết tôn vinh vẻ đẹp của sông Hương kết nối với xứ Huế mơ mộng đã chạm vào trái tim của mọi người và với truyền thống lịch sử của Huế. Khi ở phía đầu nguồn, sông Hương mang vẻ đẹp mạnh mẽ và hoang dã, với nhiều đáy vực và ghềnh thác bí ẩn. Sông Hương có thể được coi như một bản tình ca của rừng già. Khi chảy qua đồng bằng, sông Hương lãng mạn đến say đắm lòng người. Hai bên bờ sông Hương sáng lên với màu đỏ của hoa đỗ quyên. Dòng sông uốn cong như tấm lụa, tạo ra cảnh đẹp như một bức tranh có đường nét, hình khối trôi giữa hai dãy đồi sừng sửng như thành quách, cao đột ngột như vọng cảnh, tam thai, lưu bảo. Sông Hương có vẻ đẹp đa dạng: sáng sớm xanh, trưa vàng, chiều tím. Khi đi qua thành phố Huế, sông Hương chảy đi rất chậm và lặng lẽ như điệu slow. Sông Hương đã trở thành một người tài nữ đánh đàn vào đêm tối. Trên sông vang lên tiếng hát từ một chiếc thuyền nào đó. Sông Hương mang vẻ đẹp trữ tình và trầm lặng, gắn liền với lịch sử hào hùng của dân tộc mà không có dòng sông nào khác trên thế giới. Và trước khi về với biển, sông Hương lưu luyến tình cảm với thành phố Huế như nỗi nhớ của nàng Kiều với Kim Trọng.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 9
Dòng sông Hương, khi đi qua thành phố Huế, mang theo một vẻ mộng mơ đồng thời hòa quyện với lịch sử của nơi này. Tại mỗi giai đoạn khác nhau, con sông này hiện thị một vẻ đẹp riêng biệt. Khi sông Hương chảy từ thượng nguồn, nó thể hiện sự hoang dại và tráng lệ giống như một "bản trường ca rừng già." Nó có vẻ như một "cô gái Di-gan," tươi trẻ, và cũng giống như "người mẹ phù sa" với vẻ đẹp tinh tế và cuốn hút đầy sáng tạo. Khi con sông tiếp tục chảy vào thành phố, cả hai bên bờ sông trở nên rực rỡ với màu đỏ của hoa đỗ quyên. Sông Hương tại thời điểm này tựa như một cô gái đang thức giấc, luôn chuyển đổi dòng nước, tạo ra những hình cung tuyệt đẹp, ôm quanh chân đồi Thiên Mụ. Lúc này, sông Hương sắc màu và đa dạng, với sáng sớm xanh biếc, trưa vàng, và chiều tím, đưa người ta vào một trạng thái kỳ diệu và mê hoặc. Khi sông Hương rời xa thành phố và trải dài về phía Bắc, nó ôm lấy đảo Cồn Hến, nơi chìm trong sương khói, và qua những mảng màu xanh biếc của tre trúc và vườn cây cau tại làng Vỹ Dạ. Đột ngột, con sông rẽ hướng Đông-Tây và quay trở lại thành phố tại thị trấn Bao Vinh. Sông Hương, trước khi đổ vào biển, còn lưu lại nỗi vấn vương giống như nàng Kiều với Kim Trọng trong câu chuyện xưa. Đây là con sông chứng kiến nhiều trận chiến, những cuộc đấu tranh bảo vệ đất nước, và những nỗ lực độc lập tự do vĩ đại của dân tộc. Sông Hương mang trong mình nhiều dấu ấn của lịch sử và thi ca, và nó luôn là biểu tượng bất diệt của thành phố Huế, cung cấp nguồn cảm hứng vô tận cho nhiều thế hệ về mặt văn học và thi ca trong tương lai.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 10
Bài viết khám phá vẻ đẹp của sông Hương, từ thượng nguồn đến thành phố, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc và huyền bí. Sự thay đổi của dòng sông như điệu nhảy của một nghệ sĩ, từ hoang dã đến nhẹ nhàng, từ mạnh mẽ đến tinh tế. Sông Hương không chỉ là vẻ đẹp tự nhiên, mà còn là kho tàng văn hóa và lịch sử của dân tộc Việt Nam.
Tóm tắt tác phẩm Ai đã đặt tên cho dòng sông bài 11
Hoàng Phủ Ngọc Tường, bằng cách tài hoa của mình, đã viết về sông Hương ở Huế một cách thơ mộng và lãng mạn, hoàn toàn khác biệt so với phong cách hung bạo và trữ tình của Nguyễn Tuân khi anh ta miêu tả dòng sông Tây Bắc. Tác phẩm của Hoàng Phủ Ngọc Tường về sông Hương bao gồm hai phần quan trọng, trong đó phần đầu tiên đề cập đến cuộc hành trình của dòng sông từ thượng lưu đến ngoại vi thành phố và sâu vào lòng Huế. Mỗi địa điểm, mỗi phần của sông Hương đều được tác giả mô tả tinh tế và hấp dẫn, thể hiện sự đa dạng và quyến rũ của nó.
Ở thượng lưu, sông Hương được mô tả như "bản trường ca của rừng già" liên quan mật thiết với đại ngàn Trường Sơn, mang trong mình một sức sống mạnh mẽ và hùng tráng. Nó được so sánh với "cô gái Di-gan phóng khoáng và man dại" cũng như "người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở."
Khi nó chảy qua ngoại vi thành phố, sông Hương giống như "người gái đẹp nằm ngủ mơ màng" giữa cánh đồng Châu Hóa, thấp thoáng hoa dại, chờ đợi người tình đến để thức tỉnh và hiện thực hóa vẻ đẹp trầm mặc như triết lí cổ thi. Trong lòng thành phố Huế, tác giả cảm nhận sự tinh tế của sông Hương như "điệu slow tình cảm dành riêng cho Huế," "người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya," và "người tình dịu dàng và chung thủy."
Bên cạnh việc miêu tả vẻ đẹp của sông, Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng viết về sông Hương từ góc độ lịch sử và thi ca. Trong lịch sử, sông Hương trở thành biểu tượng của bản hùng ca ghi dấu những chiến công oanh liệt của dân tộc. Trong cuộc sống hàng ngày, nó thể hiện vẻ đẹp giản dị, niềm tự hào đối với dòng chảy chung của đất nước. Và đối với các nhà thơ và nhà văn, sông Hương trở thành nguồn cảm hứng vô tận, sáng tạo ra những tác phẩm văn chương tuyệt đẹp và độc đáo. Bằng ngòi bút tài hoa trong nghệ thuật miêu tả, tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường đã vẽ nên vẻ đẹp của dòng sông Huế từ nhiều khía cạnh, bao gồm không gian, thời gian, lịch sử và thi ca, tạo nên nét đẹp trữ tình của Hương Giang - "dòng sông huyền nhiệm nơi sinh ra vẻ đẹp tâm hồn của đất nước."
Mời các bạn cùng tải về bản PDF để xem đầy đủ nội dung