Kể lại câu chuyện Trí khôn của ta đây bằng lời kể của Trâu lớp 6
Kể lại câu chuyện Trí khôn của ta đây bằng lời kể của con trâu
Dàn ý Đóng vai con trâu kể lại câu chuyện Trí khôn của ta đây
>> HS tham khảo các dàn ý chi tiết tại đây Lập dàn ý Đóng vai con trâu kể lại câu chuyện Trí khôn của ta đây
Đóng vai con trâu kể lại câu chuyện Trí khôn của ta đây Ngắn gọn
Tôi là một con trâu nổi tiếng chăm chỉ trong vùng. Lúc nào tôi cũng tự hào hơn chúng bạn, bởi tôi có một chủ nhân nổi tiếng thông minh.
Một ngày nọ, như thường lệ, sau một buổi sáng cày bừa vất vả, tôi và chủ nhân cùng nằm nghỉ dưới bóng mát của gốc cây gạo. Khi chúng tôi lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì bỗng một con hổ lớn hung dữ xuất hiện ở phía trước. Tôi sợ lắm, vội gọi chủ nhân dậy để cùng nhau bỏ chạy. Ngờ đâu, con hổ không hề có ý ăn thịt chúng tôi, mà lại hỏi chủ nhân tôi về trí thông minh của anh. Nó còn nằng nặc đòi anh ấy phải đưa cho nó xem trí thông minh của mình. Tôi nhìn thấy chủ nhân hơi nghiêng đầu như suy nghĩ gì đó một vài giây, rồi bước lên phía trước nói chuyện với hổ. Anh ấy bảo hổ rằng hiện đang để trí khôn ở nhà, nên phải về lấy nhưng sợ tôi sẽ bị hổ ăn thịt mất lúc rời đi. Thế là hổ chủ động bảo anh ấy trói nó vào gốc cây rồi về nhà lấy trí khôn. Lúc này, tôi đã rất buồn cười trước sự ngu ngốc của con hổ, nhưng phải nín cười. Chờ khi chủ nhân đã buộc chặt con hổ rồi, tôi mới cười thành từng tràng lớn. Con hổ ngơ ngác khi thấy tôi cười dữ dội, nhưng khi ngọn lửa bắt đầu cháy lên hừng hực bao quanh nó, thì nó cuối cùng cũng hiểu ra. Cùng với ngọn lửa, chủ nhân lấy roi quất liên hồi lên người hổ, khiến nó đau đớn vô cùng. Mỗi nhát roi, anh ấy lại hét to “Trí khôn của ta đây”, khiên hổ ân hận vô cùng. Cuối cùng, khi ngọn lửa bùng mạnh, hổ vùng đứt dây, bỏ chạy vào rừng sâu. Từ ngày đó, con hổ lúc nào cũng có những vệt cháy đen ở trên mình. Dâu vết đó khiến nó sợ hãi trí thông minh của con người, chẳng dám bén mảng lại gần.
Còn tôi, thì thường đem câu chuyện ngày hôm đó ra kể cho con cháu, bạn bè của mình. Và càng thêm hãnh diện về người chủ tuyệt vời.
Đóng vai con trâu kể lại câu chuyện Trí khôn của ta đây Mẫu 1
Nhắc đến người bạn thân thiết nhất của nhà nông, chắc hẳn ai cũng biết đến tiếng tăm của họ nhà Trâu chúng tôi. Dù tôi rất tự hào vì điều ấy, bởi thiên hạ có mấy ai được coi trọng như chúng tôi nhưng đôi khi, tôi cũng không khỏi tủi thân. Ấy là bởi tôi không có hàm răng trên, ngoại hình không được đẹp mắt như các loài vật khác. Ít ai biết rằng, có cả một câu chuyện li kì về điều này.
Vào một ngày nắng, tôi chăm chỉ theo bác nông dân đi cày ruộng ở bìa rừng. Mặt trời mới gay gắt làm sao! Công việc mới nặng nhọc làm sao! Tôi làm việc mà chỉ mong đến giờ nghỉ trưa. Nằm dài dưới tán cây to, tôi khoan khoái thưởng thức cỏ non. Bỗng nhiên, anh Hổ cho lớn từ đâu nhảy ra khiến tôi hồn bay phách lạc. Thế nhưng, anh ta lại nhẹ nhàng bắt chuyện với tôi:
- Kìa Trâu, hà cớ gì anh phải chịu đánh đập khổ sở như vậy? Anh to lớn như thế, sao phải làm kẻ tôi tớ cho con người sai bảo?
- Loài người tuy nhỏ bé nhưng họ có thứ gọi là “Trí khôn” đấy anh Hổ ạ.
Nghe tôi nói đến đây, Hổ tròn mắt ngạc nhiên:
- Trí khôn là cái gì? Trông nó ra sao?
Tôi đáp rằng tôi không biết, nếu Hổ muốn rõ hơn thì nên ra hỏi chủ nhân. Không ngờ, Hổ tiến đến bên chủ nhân của tôi và hỏi:
- Này con người, trí khôn của anh đâu? Cho tôi xem với!
Chủ nhân của tôi đứng trước Hổ to lớn là thế nhưng chẳng hề tỏ vẻ sợ hãi, bác đáp:
- Trí khôn của tôi để ở nhà kia. Nếu anh muốn xem thì để tôi chạy về nhà lấy. Thế nhưng, nếu anh ăn thịt mất Trâu của tôi trong khi tôi vắng mặt thì làm thế nào? Hay là anh chịu khó để tôi trói vào gốc cây kia nhé!
Hổ đang rất tò mò nên bằng lòng ngay lập tức. Chủ nhân của tôi lấy chiếc dây thừng, trói Hổ vào thân cây rồi chất củi và rơm xung quanh. Rồi bác bật lửa, lửa cháy vào da thịt Hổ khiến Hổ kêu cứu không ngừng. Lúc này, chủ nhân cười lớn, dùng roi đánh vào mình Hổ và nói:
- Trí khôn của ta đây! Trí khôn cửa ta đây!
Lửa cháy hồi lâu, dây trói đứt, Hổ chạy nhanh vào rừng, chẳng dám ngó đầu nhìn lại. Tôi trong thấy cảnh ấy thì không nhịn được cười nên bị ngã, hàm răng trên va vào đá nên gãy hết. Còn anh Hổ thì từ đó cũng có những dấu vằn đen trên thân - dấu của những vòng dây trói bị cháy.
Đóng vai con trâu kể lại câu chuyện Trí khôn của ta đây Mẫu 2
Chào các bạn.
Tôi là Trâu, người giúp việc chăm chỉ của bác nông dân. Họ hàng nhà tôi chẳng ai có hàm răng trên cả. Ấy là vì một chuyện như sau:
Hôm ấy, bác nông dân dẫn tôi đến cày ở một thửa ruộng ven rừng. Trời nóng bức, công việc mệt nhọc làm tôi uể oải. Tôi chậm chạp bước, dù thỉnh thoảng lại bị bác nông dân quất cho một roi.
Mãi rồi cũng đến giờ nghỉ. Tôi sung sướng nhấm nháp mấy ngọn cỏ non, còn bác nông dân thì ngồi dưới gốc một cây to cách đó một quãng. Chợt tôi hoảng hồn vì trông thấy một anh Cọp to lớn. Không lẽ anh ta rình từ bao giờ, bây giờ tính chuyện ăn thịt tôi sao? Tôi muốn kêu to lên để cầu cứu chủ nhân thì thấy Cọp cất giọng ôn tồn:
- Anh Trâu đừng sơ. Tôi chỉ muốn hỏi anh to lớn thế này mà sao chịu để người, đánh đập khổ sở làm vậy?
- Người tuy nhỏ bé nhưng có trí khôn anh ạ - Tôi trả lời.
- Trí khôn là cái gì?
- Trí khôn là trí khôn - Tôi chẳng biết nói thế nào cho anh ấy rõ bèn chỉ bác nông dân - Anh ra mà hỏi người ấy.
Tôi thấy anh ta đến thật. Đứng trước bác nông dân, Cọp nhẹ nhàng bảo:
- Trí khôn của anh đâu, cho tôi xem một tí.
Tôi thấy con người nhỏ bé ấy nhìn thẳng vào con Cọp to lớn một hồi, rồi bác bảo:
- Trí khôn tôi để ở nhà, nếu anh muốn, tôi sẽ về lấy cho anh xem.
Rồi bác bước đi. Tôi chợt sợ hãi. Nhỡ bác về rồi, Cọp ăn thịt tôi mất thì sao? Chừng như thấy được sự nguy hiểm của tôi, vừa đi được vài bước, bác nông dân dừng lại bảo Cọp:
- Những nếu tôi về, Cọp ăn thịt Trâu của tôi mất thì tôi biết làm thế nào? Hay anh chịu khó để tôi trói vào gốc cây kia.
Cọp bằng lòng. Thế là người liền trói chặt Cọp vào gốc cây, quấn nhiều vòng dây thừng, lại còn chất củi, rơm xung quanh nữa. Cọp chừng rất ngạc nhiên. Rồi người bật lửa, châm vào rơm củi. Lửa bốc cao, cháy vào da thịt Cọp, khiến cho Cọp,đau đớn kêu gào. Người còn dùng đòn gánh quật Cọp, vừa quật vừa kêu to:
- Trí khôn của ta đây! Trí khôn cửa ta đây!
Hồi lâu, dây trói cháy đứt, Cọp vội ba chân bốn cẳng chạy vào rừng, không dám ngoảnh lại. Nhưng từ đó, trên mình loài Cọp có những hình vằn vện; dấu của những vòng dây trói bị cháy. Còn tôi, nhìn cảnh ấy, không nhịn được, cười nghiêng ngả, răng va vào đá, mất hết hàm trên. Cũng từ đấy mà họ hàng nhà Trâu chúng tôi chẳng ai có hàm răng trên bạn ạ.