Đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc về một bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên lớp 5
Viết đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc của em về một bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên
Bản quyền tài liệu thuộc về VnDoc, nghiêm cấm các hành vi sao chép với mục đích thương mại.
Đề bài: Viết đoạn văn thể hiện tình cảm, cảm xúc của em về một bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên
Thể hiện tình cảm, cảm xúc về một bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên - Mẫu 1
Một bài thơ ngợi ca vẻ đẹp thiên nhiên mà em rất yêu thích là "Cánh đồng quê em" của nhà thơ Bùi Minh Huế. Với lời thơ trong sáng, giản đơn, tác giả đã phác họa nên bức tranh thiên nhiên trên cánh đồng một buổi sớm mai tuyệt đẹp. Khi ông mặt trời mọc lên cao, tỏa ánh sáng rực rỡ khắp muôn nơi, cánh đồng lúa xanh cũng rạo rực nhảy múa. Những ngọn cỏ hoa dại trắng muốt cũng lấp lánh như ngàn viên kim cương. Cùng với đó là những chú chim chiền chiện chao lượn, bầy châu chấu nhảy lích rích. Tất cả tạo nên bức tranh thiên nhiên tươi đẹp. Và bức tranh ấy khiến cho bạn nhỏ trong bài thơ sung sướng đến cất lên tiếng hát. Niềm vui sướng của bạn ấy lan tỏa cho em, khiến em cũng rạo rực trước bức tranh thiên nhiên trong bài thơ. Từ đó, thêm yêu mến những cánh đồng lúa trên quê hương, đất nước mình.
Thể hiện tình cảm, cảm xúc về một bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên - Mẫu 2
“Mặt trời xanh của tôi” là một bài thơ ngợi ca vẻ đẹp của rừng cọ vô cùng nổi tiếng của nhà thơ Nguyễn Viết Bình. Xuyên suốt bài thơ là hình ảnh xinh đẹp, bao la và hùng vĩ, tràn ngập sức sống của những đồi cọ nối tiếp nhau trải dài ngút mắt. Con người trong bài thơ xuất hiện nhỏ bé bên cạnh những cây cọ, tán cọ to lớn, nhưng không hề trở nên cô đơn, lạc lõng. Trái lại, con người được thiên nhiên che chở, vỗ về và bảo vệ như một người mẹ thứ hai vậy. Hình ảnh nhân vật trữ tình trong bài thơ nằm gối đầu lên thảm cỏ, ung dung ngắm nhìn bầu trời xanh và tán lá cọ gợi lên cảm giác bình yên, thanh thản. Con người dung hòa làm một với thiên nhiên, chung sống hài hòa. Tình yêu thương ấy của nhân vật trữ tình đã được thể hiện mãnh liệt và thẳng thắn ở khổ thơ cuối, khi âu yếm gọi lá cọ là “mặt trời xanh của tôi”. Có thể nói, Nguyễn Viết Bình đã rất thành công khi tái hiện lại vẻ đẹp sống động, to lớn, hùng vĩ nhưng cũng rất bình yên, thoải mái của rừng cọ trong bài thơ. Từng dòng thơ và hình ảnh thơ đều được ông gửi gắm sâu nặng những yêu thương và tự hào về thiên nhiên quê hương.