Kể lại câu chuyện Sự tích cây thì là với những chi tiết sáng tạo lớp 5
Kể lại câu chuyện Sự tích cây thì là với những chi tiết sáng tạo lớp 5
Bản quyền tài liệu thuộc về VnDoc, nghiêm cấm các hành vi sao chép với mục đích thương mại.
Viết bài văn kể lại câu chuyện Sự tích cây thì là - Mẫu 1
Ta là ông Trời sống ở trên Thiên Đình. Lúc ban đầu khi tạo ra các loài cây cối, ta chỉ tập trung vào hình dáng và đặc tính của chúng, mà quên mất việc đặt tên. Di đó khiến các loài cây dễ bị nhầm lẫn với nhau, gây nên nhiều bất tiện. Do đó, ta quyết định dành ra một ngày để đặt tên cho tất cả các loài cây trên trái đất.
Thông báo về sự việc đó được ta báo trước ba ngày cho toàn thể cây cối trên trái đất chuẩn bị. Đến ngày hẹn, ta ngồi trên ngai vàng, ra lệnh cho Thiên Lôi dặn dò cây cối xếp thành hàng, lần lượt đi vào sân chầu để ta đặt tên. Cứ thế, từng cây từng cây đi vào trước mặt ta với đôi mắt long lanh, hồ hởi. Gặp cây nào, ta cũng ân cần hỏi về tác dụng, rồi quan sát vẻ ngoài, sau đó mới chọn cho một cái tên phù hợp. Cây hoa có hương thơm dịu, ta ban cho tên Lan. Cây có lá dài múa may nhịp nhàng, ta ban cho tên Tóc Tiên. Còn cây có vóc dáng cao lớn, đứng thẳng hiên ngang thì ta ban cho cái tên Thông. Ngoài ra, cũng có rất nhiều những loại rau nhỏ bé chỉ bằng ngón tay đến xin được đặt tên, ta cũng đều nghiêm túc suy nghĩ, không hề qua loa. Từ đó, ta ban cho chúng những cái tên hay như tía tô, húng, bạc hà, diếp cá…
Đến cuối ngày, ngoài cổng chẳng còn loài cây nào nữa, đinh ninh rằng đã hoàn thành công việc, ta đứng dậy chuẩn bị trở về nhà. Đúng lúc đó, một tiếng gọi vang lên từ phía cổng. Nhìn lại, ta phát hiện một cây rau nhỏ đang chạy vào sân chầu. Thấy cây này đến muộn, nghi do nó lười biếng ngủ quên nên ta tức giận lắm. Định bụng chờ nó lại gần, ta sẽ mắng cho một trận để bỏ thói lười biếng. Nhưng ta chưa kịp mở lời, cây đã sụt sùi xin lỗi vì đến trễ. Thì ra, cây rau nhỏ này do phải ở nhà chăm sóc bà bị ốm, nên mãi bây giờ mới tới được thiên đình. Nghe vậy, ta thương lắm. Nên tuy mệt nhọc cũng cố ngồi lại để suy nghĩ cho cây một cái tên thật hay. Nhưng cả ngày hôm nay ta đã đặt cả trăm cái tên rồi, nên thật sự rơi vào thế khó. Nghĩ mãi ta vẫn chẳng nghĩ ra cái tên nào hay cả. Thế mà cây rau nhỏ lại vẫn nhìn chăm chú vào ta không chớp mắt, khiến ta càng thêm ái ngại. Vì vậy, ta ngập ngừng để kéo dài thời gian “Tên của con… thì là… thì là…”. Nhưng cây rau nhỏ ngốc nghếch đó thế mà lại tưởng rằng “thì là” là tên gọi của mình. Khi ta còn chưa kịp phản ứng thì nó đã nhảy cẫng lên, vui sướng hò reo. Rồi nó cảm ơn ta rối rít và chạy nhanh về nhà. Lúc này, thấy cây nhỏ vui sướng như vậy, ta cũng không gọi nó lại để sửa nữa. Mà ngầm đồng ý tên gọi “Thì Là” của nó. Sau đó, ta lấy sổ thần ra, ghi tên cho họ rau Thì Là vào, để tất cả giống loài cùng biết đến.
Câu chuyện về nguồn gốc tên gọi của loài rau Thì Là này thật là hài hước. Ta thường kể nó cho các bạn nhỏ ở Thiên Đình cùng nghe, để nhắc nhở các bạn rằng chớ có nóng nảy, hấp tấp, làm gì cũng phải chú ý lắng nghe tường tận.
Viết bài văn kể lại câu chuyện Sự tích cây thì là - Mẫu 2
Xin chào các bạn, tên của tôi là Thì Là. Một cái tên rất kì lạ đúng không? Nguồn gốc cái tên của tôi cũng đặc biệt không kém gì cái tên đó cả. Nguyên do dẫn đến tôi có tên gọi như thế được dân gian kể lại thành câu chuyện “Sự tích cây thì là”.
Từ ngày xưa, vốn lúc đó các loài cây vẫn chưa có tên gọi. Cả trăm giống loài chung sống với nhau nhưng chẳng có một cái tên để dùng. Thế là vào một ngày đẹp trời, Trời quyết định tập hợp tất cả chúng tôi lại để ban tên. Các loài cây đều cố gắng đến thật sớm để được nhận một cái tên thật đẹp. Cây có hương thơm dịu được Trời đặt tên là lan. Cây có điệu múa nhịp nhưng được đặt là tóc tiên. Loài cây có dáng đứng hiên ngang được gọi là thông. Các loại rau có cũng có mặt đông đủ để xin Trời những cái tên thật đẹp như quế, tía tô, húng,...
Còn tôi thì do bận chăm sóc bà bị bệnh, nên phải gần tối mới chạy đến chỗ ban tên được. Lúc này Trời đã thấm mệt rồi nên chuẩn bị đi nghỉ. Nhưng thấy tôi đứng khép nép sau cánh cửa thì lại mềm lòng, vẫy tay cho gọi tôi vào. Khi nghe tôi trình bày lí do đến muộn, Trời rất cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của tôi, nên bảo rằng sẽ không trách phạt tội đến trễ của tôi, trái lại còn tìm cho tôi một cái tên thật hay nữa. Nói rồi, Trời trầm tư suy nghĩ. Chờ một lát vẫn chưa thấy Trời nói gì, tôi sốt ruột lắm, vội hỏi Trời xem tên của mình là gì. Ngờ đây Trời vẫn chưa nghĩ ra, cứ ngập ngừng “Tên của con… thì là… thì là…”. Thế nhưng lúc ấy, do quá ngốc nghếch và vội vã, tôi lại lầm tưởng hai tiếng “thì là” chính là tên của mình. Vì vậy, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Trời, tôi rối rít cúi đầu cảm ơn ông, rồi vội vàng chạy về nhà khoe với bà.
Lúc đó, tôi không hề nhận ra rằng hai tiếng “thì là” đó chỉ là sự ngập ngừng của Trời khi chưa nghĩ ra tên nào cho mình, nên vui sướng lắm. Gặp ai tôi cũng hào hứng khoe tên của mình “Tên tôi là Thì Là”. Cho đến khi tôi nhận ra thì đã quá muộn, khắp nơi người ta đều biết tôi chính là Thì Là mất rồi.