Giao diện mới của VnDoc Pro: Dễ sử dụng hơn - chỉ tập trung vào lớp bạn quan tâm. Vui lòng chọn lớp mà bạn quan tâm: Lưu và trải nghiệm

Cảm xúc của em khi phải xa mái trường Tiểu học Hay Chọn Lọc

Văn mẫu lớp 5: Viết cảm xúc của em khi phải xa mái trường tiểu học là tài liệu tập làm văn lớp 5 hay dành cho quý thầy cô và các em học sinh tham khảo. Tài liệu này bao các bài văn viết cảm xúc của em khi phải xa mái trường Tiểu học, hi vọng sẽ giúp các em hoàn thành tốt bài tập làm văn lớp 5.

Dàn ý Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học

Dàn ý Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 1

a. Mở bài

  • Giới thiệu hoàn cảnh khiến em phải xa rời mái trường tiểu học của mình.

b. Thân bài

- Cảm xúc của em trước giờ phút chia xa:

  • Những vui vẻ khi sắp được đến một ngôi trường mới, nhiều điều mới lạ, hấp dẫn
  • Nỗi buồn khi sắp chia xa thầy cô, bạn bè, mái trường quen thuộc

- Những kỉ niệm đáng nhớ với ngôi trường cũ:

  • Những tiết học lí thú, những giờ kiểm tra căng thẳng
  • Những lần đi học muộn, chạy vội vàng
  • Những hôm cùng bạn ăn quà vặt trong giờ học
  • Những lần bị cô giáo phạt vì quên bài tập ở nhà

- Những hoạt động trước khi tạm biệt ngôi trường cũ:

  • Ôm, trò chuyện tạm biệt thầy cô, bạn bè
  • Ghé thăm những địa điểm thân thương: căn tin, sân thể dục, bàn học cũ…

c. Kết bài

  • Tình cảm, cảm xúc của em dành cho ngôi trường trước giờ phút chia xa

Dàn ý Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 2

1. Mở Bài

  • Trình bày lí do mình sắp phải xa mái trường Tiểu học.

2. Thân Bài

- Kể về những kỉ niệm mình đã có ở trường Tiểu học:

  • Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học.
  • Kỉ niệm với cô giáo chủ nhiệm.
  • Kỉ niệm với các bạn học sinh.

- Bày tỏ tình cảm của mình dành cho mái trường:

  • Cảm giác thân thuộc, gần gũi với ngôi trường.
  • Bày tỏ tình cảm của mình với cô giáo chủ nhiệm và các thầy cô khác trong trường.

3. Kết Bài

  • Gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các thầy cô.

VD. Tạm biệt nhé những kỉ niệm dấu yêu thời gian dần trôi đi và tôi sợ một ngày nào đó khi về lại mái trường này thầy cô dậy tôi sẽ không còn ở nơi đây nữa, những hàng cây kia liệu có còn đứng ở đó không. Về đến trường liệu rằng còn ai nhận ra tôi nữa. Ôi mái trường mến yêu này tôi yêu bạn đến mức không thể nào bước chân đi. Nhưng cuộc sống phát triển và tôi không thể nào tránh khỏi quy luật ấy.

Viết cảm xúc của em khi phải xa mái trường tiểu học

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học ngắn gọn

Vậy là chỉ còn hai tháng nữa thôi, là em sẽ phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu của mình để đến một ngôi trường khác. Tuy em luôn biết rằng ngày này sẽ đến, nhưng thật không ngờ nó lại đến nhanh như thế.

Mới ngày nào, em còn chập chững đến trường, nép sau lưng mẹ nhìn các anh chị vui đùa, mà giờ đã là học sinh lớp 5 rồi. Mới ngày nào, ngôi trường rộng lớn còn biết bao nhiêu là điều thú vị, kì lạ cho em khám phá, thì giờ đây em đã thuộc làu hết mọi “địa hình”. Cảm giác thân thuộc ấy khiến em luôn cho rằng mái trường này là ngôi nhà thứ hai của em. Và những người thầy, người cô ở đây chính là người cha người mẹ thứ hai của em. Thầy cô yêu thương, dạy dỗ em trưởng thành và dìu dắt em nên người. Nhớ nhất, có lẽ là những người bạn thân thiết đã cùng em trải qua bao giờ học chăm chỉ, bao giờ kiểm tra căng thẳng, bao giờ ra chơi thú vị. Và cả những lúc đi học trễ, bị phạt quét sân. Rồi cả những lần lén mua quà vặt, ăn trong giờ học.

Những kỉ niệm ấy vốn tưởng là hiển nhiên, giờ lại trở nên quý giá vô cùng. Bởi chỉ ít tuần nữa thôi, em sẽ chẳng được đến đây học tập nữa. Ngôi trường vẫn thế, thầy cô vẫn ở đây, bàn ghế bảng đen vẫn y nguyên, nhưng chỉ là người ngồi ở đây không còn là em nữa. Một chút buồn bã, nuối tiếc hòa lẫn với sự mong chờ về tương lai phía trước, khiến em rơi vào một bầu cảm xúc thật khó gọi tên. Nhưng chắc chắn rằng, sau này, em sẽ trở về thăm trường, như người con trở về mái nhà của mình.

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 1

Suốt mấy hôm nay, em đang sống trong những ngày cuối cùng với tư cách là một học sinh của ngôi trường tiểu học Kim Đồng yêu dấu. Bởi chỉ ít ngày nữa thôi, em sẽ phải rời xa nơi đây, để đến với một ngôi trường mới.

Trước thời khắc ấy, trong em có biết bao cảm xúc thật khó tả. Đầu tiên chính là vui sướng. Em đã học tập vất vả, trải qua những giờ thi căng thẳng để được đỗ vào trường cấp 2 yêu mến. Giờ đây ước mơ đã thành hiện thực, niềm vui sướng vỡ òa trong trái tim em. Thế nhưng, nhiều phần hơn lại chính là nỗi buồn. Buồn vì phải xa mái trường, xa thầy cô, xa bạn bè đã gắn bó suốt năm năm qua. Từ khi bắt đầu, đã biết sẽ có ngày này, nhưng sao khi nó đang đến thật gần thì lại buồn đến thế.

Rồi đây, em sẽ không được học những giờ Toán với thầy Bình khó tính. Sẽ không được nghe cô Mi kể chuyện mỗi tuần. Và sẽ không được cùng các bạn đến lớp từ sớm để tưới cây, lau bảng. Mỗi chiều tan học, sẽ không được cùng các bạn lê la ở quán ăn vặt trước cổng trường. Tất cả, sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Em sẽ nhớ lắm! Nhớ hàng ghế đá, cây cao che mưa chắn gió những giờ ra chơi. Nhớ sân trường rộng với những bồn hoa nhỏ rực rỡ sắc bông mười giờ. Nhờ những lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ trên mái nhà. Nhờ mùa hoa phượng đỏ rực mỗi tháng tư. Và nhớ nhất, chính là những thầy cô luôn yêu thương, quan tâm em, cùng những người bạn luôn ở cạnh bên dù vui dù buồn.

Thế nhưng, em chắc chắn sẽ nhớ và giữ mãi những kỉ niệm ấy. Em sẽ dành thời gian để trở về thăm trường, thăm thầy cô, bè bạn. Bởi tuy không còn được học cùng nhau nữa, thì giữa chúng em vẫn còn tình cảm chân thành khó phai mờ.

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 2

Bánh xe thời gian trôi thật nhanh làm sao. Thoáng cái, 5 năm đã trôi qua, giờ đây em đã chuẩn bị phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu. Đến giờ, những kí ức về ngày đầu tiên em đi học, ngày đầu tiên bước vào đây vẫn còn nguyên vẹn. Thế mà, bây giờ đã là anh chị cả trong trường, là tấm gương để các em bé noi theo.

Cảm xúc khi sắp ra phải chia tay ngôi trường vô cùng hỗn độn. Em suy nghĩ rất nhiều về thầy cô, bạn bè… Việc không được gặp lại người thầy gắn bó cùng mình 5 năm học, khôn được nghe những bài giảng của thầy . Cảm giác ấy sao mà trống trải thế! Em vẫn còn nhớ những khoảnh khắc thầy cầm tay mình đưa từng nét chữ, ân cần chỉ bảo từng phép tính. Những ngày em ốm không đi học được, thầy qua tận nhà hỏi thăm, giảng bài cho em. Em cảm động không kìm được nước mắt ôm trầm lấy thầy, em nói nhớ thầy và các bạn quá,mong sớm khỏi để có thể đến lớp. Thầy đã an ủi, động viên và kể những câu chuyện làm em cười. Đến bao giờ, em mới có thể tìm được một người thầy như thế trong cuộc đời. Nhờ có thầy, mà em coi lớp học như nhà, thầy như cha, các bạn là anh em. Chúng ta yêu thương, đùm bọc nhau thực sự. Tình cảm tuy giản dị nhưng chân thành.

Còn các bạn, em nhớ nhất là các buổi hoạt động tập thể của lớp, đi tham quan hay tham gia văn nghệ của trường. Cả lớp cùng nhau làm việc, cùng vui chơi, đoàn kết vô cùng. Chi Đội lúc nào cùng giành giải xuất sắc, đó không thể là nỗ lực cá nhân, đó là sức mạnh của tinh thần đồng đội. Ở lớp, những giờ ra chơi cùng nhau nhảy dây, đá cầu, trốn tìm. Sao mà nhớ quá, còn bao lâu chúng ta được bên nhau như vậy nữa nhỉ? Nhanh quá, em vẫn còn muốn chơi với các bạn lâu hơn nữa, muốn cùng học với các bạn lâu hơn nữa.

Kết thúc kì học này, chúng ta sẽ chia tay, mỗi người một nơi. Có thể may mắn, một vài người sẽ học cùng lớp 6, nhưng còn đại gia đình của 5A1 của ta thì sẽ như thế nào? Ôi, khoảnh khắc chia ly thật không dám nghĩ đến. Trường lớp mới sẽ như thế nào khi ta không còn những người bạn thân thiết. Nhớ phấn trắng, nhớ bảng đen, nhớ cả bộ bàn ghế, nhớ bút máy, mực tím. Nhớ tất cả mọi thứ, thật không dễ dàng. Giờ đây, em muốn khóc òa lên như ngày đầu đi học, như lúc mẹ buông tay em ra và bảo em hãy tự mình bước đi.

Còn một chút thời gian, em muốn mình cố gắng để những ngày này thật vui vẻ cùng các bạn. Cùng mọi người làm ra những kỉ niệm thật khó quên, để sau này quay lại, mọi người vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 3

Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học

Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới: trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.

Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi, nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 4

Năm năm dưới mái trường này, em đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp về bạn bè, thầy, cô và mái trường. Nhưng thời gian cứ trôi qua, sắp đến lúc em phải tạm biệt ngôi trường Lê Quý Đôn và bước sang một ngôi trường cấp hai mới.

Ngôi trường đã để lại cho em rất nhiều ấn tượng và kỉ niệm dấu yêu. Trường của em có một vẻ đẹp uy nghi, tráng lệ với những hàng cây xanh tốt tươi luôn chào đón em đến trường. Trường của em có rất nhiều thầy cô giáo dạy giỏi – những người đã có công rất lớn đối với chúng em. Các thầy cô giáo đã phải mất bao nhiêu công sức để dạy dỗ chúng em thành người. Ở trường, em còn có rất nhiều những người bạn thân thiết, những người bạn luôn chia sẻ, tâm sự với em lúc buồn vui.

Sắp đến lúc chia tay rồi, nhưng dù mai này có đi đâu xa, em cũng không quên được mái trường Lê Quý Đôn. Kìa những quả bóng bay muôn sắc màu bay lên cao, chở theo những niềm mơ ước, như thay cho những lời chúc, lời tri ân, lời từ biệt thầy cô kính yêu và mái trường Tiểu học Lê Quý Đôn. Sẽ mãi mãi em không quên những giây phút này!

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 5

Lần cuối con bước ra khỏi cổng trường Lê Quý Đôn, nó như mãi mãi hằn sâu vào trái tim con, như thể con không quay trở về được nữa.

Sáng nay, khi mọi người tung mũ, con không nghĩ rằng con có thể khóc lúc đấy! Một cái gì đó đã khiến con khóc! Con khóc như không hề có một lí do nào cả! Con có cảm giác như lần tung mũ đấy là thời gian cuối cùng ở mái trường này! Cảm giác ùa về thời gian con mới vào trường, thời gian bỡ ngỡ trước thầy cô và bạn bè! Cô và các bạn đã động viên con giúp con trong học tập!….

5 năm trôi qua……

Thời gian ôi, sao trôi nhanh thế? Con chỉ muốn nó chậm lại rồi dừng lại. Con không cầm được nước mắt khi mà mặc trên mình bộ áo cử nhân. Thầy đã cho thả từng quả bóng bay lên kèm theo những ước mơ tuổi học trò! Những quả bóng bay cao, sặc sỡ nhiều màu đem theo những điều ước bay cao và xa. Ôi! Đây là khoảnh khắc con không thể quên mặc dù trí nhớ của con có kém đến đâu.

Cả ngày hôm ấy con đã đếm ngược,đếm ngược thời gian. Hôm nay hình như thời gian trôi nhanh hơn mọi hôm. Chỉ mới vèo đã hết bay 8h đồng hồ cuối cùng còn lại. Thời gian chúng con chia tay thật đáng nhớ. Mấy bạn nam trong lớp thì đương nhiên là mặt vẫn "phởn" như bình thường còn bọn con thì khóc như mưa, như bão, như muốn trôi hết mọi thứ. Con sẽ nhớ mãi, nhớ mãi các bạn lớp mình. Con sẽ nhớ những buổi đánh nhau, cãi nhau, trêu trọc nhau rồi khóc. Đặc biệt, con sẽ nhớ người mẹ của 26 đứa con (cộng thêm em Hà Anh là 27) người đã dành hết tâm huyết dạy dỗ chúng con, chỉ cho con những bước đi đúng đắn để chúng con tiến thêm từng bước vào đời. Con xin cảm ơn tất cả các thầy, các cô, người đã hết lòng quan tâm tới chúng con.

Hôm nay là ngày con sẽ không bao giờ quên!

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 6

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thế là đã 5 năm rồi. Con vẫn nhớ như in, cũng những ngày hè như thế này, lần đầu tiên con được mẹ đưa đến trường Tiểu học Lê Quý Đôn, vào lớp học dành cho những học sinh vừa tốt nghiệp mẫu giáo. Con đã ấn tượng ngay với sân trường rộng và thư viện thật nhiều sách. Chúng con rụt rè, ngơ ngác trong ngày khai giảng đầu tiên giữa ngôi trường rộng lớn, xa lạ. Nhưng cũng chính ngày đầu tiên đó, ánh mắt trìu mến, thân thương của các thầy các cô làm cho con cảm thấy gần gũi, tự tin. Miệt mài bao tháng ngày, thầy cô đã dìu dắt chúng con qua từng khó khăn, từng thử thách. Thầy cô đã cầm tay chúng con, uốn từng nét chữ nắn nót đầu đời. Lời thầy giảng dễ hiểu, giọng cô đọc ấm áp. Rồi những lần chúng con bị điểm kém, những lần chúng con nô đùa, nghịch dại khiến thầy cô phải phiền lòng, thầy cô vẫn luôn nhẹ nhàng cổ vũ, động viên. Chúng con cảm nhận được từng ngày, trong từng bài giảng của thầy cô, không chỉ là kiến thức, mà là sự tận tụy, hết lòng vì học sinh thân yêu. Những giải thưởng và những thành tích mà chúng con đạt được, trên hết là công sức, là tấm lòng của các thầy các cô. Từ những con chữ đầu tiên thầy cô truyền dạy, giờ đây chúng con đã có một hành trang kiến thức, tự tin bước tiếp chặng đường dài. Chúng con trân trọng cảm ơn và tri ân các thầy các cô! Lúc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, con đều muốn níu giữ. Năm năm học, mái trường Lê Quý Đôn đã trở nên thân thương quá đỗi, chúng con đã có biết bao kỉ niệm ở nơi đây.

Thầy cô ơi! Chúng con phải xa thầy cô thật sao? Hành trang của chúng con khi bước vào trường cấp hai và trên những chặng đường đời, sẽ là hình ảnh thân thương của các thầy cô giáo. Chúng con sẽ nhớ lắm cái xoa đầu của thầy, nhớ giọng nói trìu mến của cô. Chúng con sẽ nhớ lắm bóng dáng thầy cô trên bục giảng. Chúng con quên sao được những lễ khai giảng rộn ràng, náo nức, những hoạt động ngoại khóa lý thú, hứng khởi. Chúng con quên sao được những tiếng cười, những giọt nước mắt, của bạn bè, thầy cô… Chúng con nhớ lắm, không thể nào quên…

Các bạn học sinh ơi! Có bao điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ chúng mình ở phía trước. Nhưng chúng mình sẽ luôn có trong tim hình ảnh thân thương của các thầy cô và những năm tháng đầu tiên của quãng đời học sinh ở Trường Tiểu học Lê Quý Đôn yêu quý, phải không các bạn?

Chúng con cũng xin gửi lời tri ân tới các bậc phụ huynh, bằng yêu thương và tin tưởng, đã dành cho chúng con những gì tốt đẹp nhất!

Khi hoa phượng nở
Ve kêu râm ran
Tiếng trống vang lên
Năm học kết thúc.

Ngày đầu vào lớp
Lạ lẫm, ngỡ ngàng
Giờ lại xốn xang
Xa thầy, xa bạn.

Khi vào trường mới
Con sẽ không quên
Những bài toán hay
Những con chữ đẹp

Nhớ mãi dáng thầy
Nhớ mãi lời cô
Bao kỷ niệm đẹp
Một thời ấu thơ!

Con kính chúc các thầy cô ở lại mạnh khỏe, vững tay chèo lái con thuyền đến những bến bờ tri thức, chúc các em học sinh khối 1, 2, 3, 4 chăm ngoan, học giỏi, làm rạng danh ngôi trường mang tên nhà bác học hiền tài Lê Quý Đôn.

Cảm xúc của em khi phải xa mái trường tiểu học

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 7

Tháng năm sân trường đầy nắn
Nhuộm vàng tiếng ve râm ran
Tháng năm từng chùm hoa phượng
Bất ngờ đỏ rực mênh mang
Tháng năm – mùa hè cuối cùng
Một mùa hè chia li
Cổng trường nghiêng nghiêng im lặng
Dịu dàng nói tạm biệt em…

Năm năm học lặng lẽ trôi qua thật nhanh. Và giờ đây, em sẽ phải nói lời tạm biệt mái trường Tiểu học Lê Quý Đôn thân yêu – nơi chất chứa bao yêu thương, nơi có biết bao người thầy, người cô tâm huyết đưa chúng em đến bến bờ tri thức. Cảm xúc khi sắp phải chia tay với những người cha, người mẹ hiền luôn hết lòng chăm sóc cho đàn con và cả những cô cậu học trò đáng yêu, tinh nghịch thật khó diễn tả bằng lời. Biết bao kỉ niệm buồn vui cùng thầy cô, bạn bè cứ dần hiện về trong tâm trí như những thước phim quay chậm, làm sao có thể phai mờ, làm sao có thể lãng quên,… Lòng bồi hồi, bâng khuâng nhớ lại ngày đầu tiên tới lớp… Vẫn còn đây những e dè, nhút nhát và cả những giọt nước mắt chẳng thể biết lí do. Vẫn còn đây hình ảnh người cô – nhẹ nhàng lau nước mắt, ôm chặt em vào lòng rồi đưa em vào cửa lớp. Và còn đây những tiết học sôi nổi, những ánh mắt thân thương, những tiếng cười giòn giã,… Tất cả, tất cả như mới trong ngày hôm qua. Em thầm cảm ơn các thầy, các cô – những người đã dạy dỗ em trong suốt năm năm qua. Những bài giảng của thầy cô là hành trang không thể thiếu trong cuộc hành trình đến với những ước mơ mà em đã chọn. Em gửi tới thầy cô – những người đưa đò cần mẫn – lời chúc tốt đẹp nhất. Còn các bạn cùng lớp – những người anh em, tớ chúc các cậu luôn thành công trong cuộc sống. Mái trường ơi, cho em gửi một niềm yêu và nỗi nhớ. Sẽ có ngày em về lại nơi đây!…

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 8

Năm nay tôi đã học lớp 5! Đây là năm kết thúc quá trình tôi học ở Tiểu học, là năm tôi phải chia tay cô và các bạn cùng lớp. Ngày xa trường, trong tôi có rất nhiều cảm xúc.

5 năm học là thời gian khởi đầu cho quá trình học tập của đời người, với tôi cũng vậy. Nhưng 5 năm là khoảng thời gian để tôi nhớ từng gương mặt của thầy cô tôi, bạn bè tôi. Hiểu được tính cách của những người bạn thân thiết, biết cách nhường nhịn và yêu thương nhau. 5 năm cũng là khoảng thời gian để tôi ghi lại biết bao nhiều kỷ niệm. Tôi không quên lần đi học muốn, không xin phép cô lại trốn vào lớp, không quên lần vì muốn điểm cao mà tranh nhau thước kẻ với bạn cùng bàn làm bạn ấy òa khóc và rồi tôi cũng khóc theo. Tôi cũng không quên được các bạn đến thăm khi tôi bị ốm… Biết bao nhiêu kỷ niệm kéo tôi lại khi tôi nghĩ tới việc phải xa ngôi trường này!

Ngày xa trường, cô chủ nhiệm dặn chúng tôi phải yêu thương, đoàn kết và luôn nhớ về nhau. Chúng tôi bồi hồi xúc động, có những giọt nước mắt đã rơi, có những bạn không kìm được cảm xúc òa lên nức nở. Bọn con trai chúng tôi thì nghẹn ngào nơi cổ họng nhưng đứa nào cũng mang trong mình lòng quyết tâm sẽ cố gắng để không phụ lòng mong đợi của cô.

Nghĩ đến việc phải chia tay, có lẽ ai cũng buồn như tôi vậy! Có bạn sẽ được gặp nhau ở ngôi trường mới, có bạn theo gia đình đi học xa, có bạn được học ở trường chuyên, bấy nhiêu đấy thôi, đủ để tôi luyến tiếc, đủ để tôi níu kéo tất cả, mong muốn mọi người không phải xa nhau, cũng mong muốn luôn nhận được sự chỉ bảo ân tình như người mẹ của cô chủ nhiệm.

Nhưng chia tay, cuối cùng chưa phải là mang lại nỗi buồn, mà chia tay để chúng tôi bước sang một môi trường học tập mới, chúng tôi còn gặp lại nhau và còn cùng nhau cố gắng. Chia tay, cũng chính là khi chúng tôi hoàn thành một cấp học. Và có lẽ sự chuyển cấp đem lại niềm vui cho bố mẹ, thầy cô. Nên đúng như cô chủ nhiệm nói: Các em phải vui lên, vì ngày mai các em còn cùng nhau đồng hành mà.

Sau biết bao cảm xúc, chúng tôi trở nên chững chạc hơn. Chưa khi nào tôi thấy tình thầy- trò, bạn bè lại tha thiết đến như vậy! Chúng tôi chia tay nhau hôm nay để cùng hướng đến một tương lai, để gần đến với ước mơ của mình. Vì vậy, tôi và các bạn quý trọng những tháng ngày được học tập cùng nhau và cũng sẽ quý trọng những khoảng thời gian phía trước.

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 9

Thời gian trôi đi nhanh thật đấy, mới ngày nào đó em còn bỡ ngỡ nép sau lưng mẹ đi dự lễ khai giảng năm học mới hồi lớp 1; vậy mà giờ đây em sắp phải nói lời tạm biệt mới mái trường này rồi.

Năm năm trôi qua, rất nhiều kỉ niệm buồn vui lẫn lộn với bạn bè, thầy cô dưới mái trường này. Chúng em không thể đếm được bước chân của thời gian đang trôi, và sợ rằng đến một ngày nào đó chúng em không còn được học ở đây nữa, không được nghe tiếng cô giảng bài, không được nghịch mấy trò mà chỉ có học sinh tiểu học mới làm nữa.

Khi tiếng ve sắp kêu, mùa hoa phượng nở rực rỡ, bác trống trường nằm im lìm một góc là lúc chúng em phải nói lời tạm biệt với tất cả. Sau khi bước ra khỏi cánh cổng trường ấy, em sẽ bước sang một môi trường học tập mới. Nhưng em không nỡ chia tay, không nỡ xa mọi thứ, vì nó đã quá gần gũi và thân thuộc suốt 5 năm qua.

Mọi thứ kỉ niệm cứ chực trào ra không thể kìm nén được. Em nhớ cách đây 5 năm, cũng vào mùa thu, bạn nào cũng bỡ ngỡ, nhút nhát, khúm núm ngồi một góc lắng nghe tiếng cô giáo hiệu trưởng phát biểu lễ khai giảng. Khi ấy chúng em bước vào lớp 1, và khi ấy, mọi thứ quá xa lạ. Còn bây giờ, khi tất cả đã trở nên thân thiết là lúc chúng em không thể ở lại đây được nữa.

Em sẽ rất nhớ những lần trốn học đi chơi bị cô giáo phạt đứng góc bảng bê chậu nước to dùng. Nhớ những khoảnh khắc cùng lũ bạn leo lên cây phượng hái hoa cho các bạn gái. Nhớ tiếng cô giáo giảng bài còn văng vằng đâu đây nhưng ngày mai em không còn được nghe nữa. Nhớ những mùa hè trước đây, chia tay còn gặp lại nhau nơi đây. Nhưng sau mùa hè nay chúng em có thể sẽ gặp lại nhau nhưng là một nơi khác, một môi trường học tập khác.

Có lẽ bạn nào cũng có cùng tâm trạng với em trước khi sắp phải nói lời tạm biệt đối với nơi này. Sang môi trường mới, em sẽ phải cố gắng rất nhiều, học tập nhiều hơn nữa. Có cơ hội em sẽ trở lại thăm ngôi trường đã trang bị cho em rất nhiều kiến thức, cho em hiểu thế nào là tình bạn, tình thầy trò. Em sẽ luôn khắc ghi những kỉ niệm êm đẹp đó. Mãi nhớ.

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 10

Thời gian thấm thoát thoi đưa thật nhanh. Thế là năm năm học đã dần trôi qua. Tôi lại sắp phải xa mái trường. Càng đến những buổi học cuối, tôi lại càng thấy yêu ngôi trường này hơn vì mỗi góc sân, mỗi hàng cây đã gắn với tôi bao nhiêu kỉ niệm. Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày để được ngắm cảnh trường được nhiều hơn.

Ôi chao, cảnh trường lúc này mới tuyệt làm sao! Dù cho lúc này còn khá sớm. Bác mặt trời vừa tỉnh giấc, mắt đỏ như quả cầu lửa bẽn lẽn nấp sau lũy tre làng. Một dải sương mờ còn phảng phất trong vòm cây. Ấy thế mà bác cổng trưởng đã dậy từ lúc nào, dang tay đón chúng tôi vào lớp. Tôi lững thững một bước vào sân trường, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Bất giác một làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của bồn hoa chúng như mời gọi tôi nói lời tạm biệt. Tôi bước lại gần nhìn những bông hoa hồn nhiên trước gió mà mà muốn mình cũng được như những bông hoa đó. Tôi ngồi xuống gốc bàng ngước nhìn bầu trời xanh mướt, trong đầu lại hiện về bao kỷ niệm. Cũng dưới gốc bàng này chúng tôi có bao nhiêu trò chơi lý thú.

Lúc này, bác mặt trời vẫn tươi cười, ban phát những tia nắng vàng tươi làm cho màn sương mỏng tanh vội vã chốn biệt chỉ để lại những hạt sương long lanh còn đọng trên lá cây, ngọn cỏ. Cảnh trường lúc này hiện ra rõ mồn một, rực rỡ sắc màu. Bác phượng già như trở lại tuổi đôi mươi rực rỡ trong tấm áo đỏ rực cả một góc trời. Chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua thì những cánh hoa dung dinh như muôn ngàn con bướm thắm vỗ cánh bay lên. Bên kia, bác bàng trông thật cườm tráng với tấm áo màu xanh mượt. Những ánh nắng xuyên qua kẽ lá thật tinh nghịch như đang chơi trò trốn tìm. Tất cả như không hề biết tôi đang sắp phải xa ngôi trường này. Tôi bước về đứng trước cửa lớp của mình, ôi sao mà thân thương quá! Trước mắt tôi như hiện ra hai mươi tám gương mặt trìu mến thân thương của các bạn đang nói cười, đang say sưa học bài. Tôi như thấy giọng nói thân thương, ấm áp của cô. Tất cả như đang bên cạnh tôi. Lòng tôi xao xuyến, bâng khuâng quá. Tôi chỉ muốn tổ ấm 5B cùng người mẹ hiền yêu dấu này mãi mãi không rời xa. Ôi quang cảnh trường lúc đó thật tươi đẹp nhưng sao lòng tôi bỗng thấy trống trải. Tôi biết dù không muốn nhưng cũng chỉ mai đây thôi, tôi phải xa tất cả những gì tôi đã gắn bó năm năm qua. Ước gì thời gian quay trở lại để tôi mãi là cô bé bỡ ngỡ ngày nào.

Đã từ lâu, mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đó có thầy cô hiền như mẹ, bạn bè thân thiết như anh em. Dù biết rằng tôi phải chia tay nó song có lẽ hình ảnh ngôi trường tiểu học thân thương cùng thầy cô với bạn bè sẽ mãi mãi in đậm trong tâm trí tôi

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 11

Cảm giác thời gian trôi đi quá nhanh, chỉ trong một thoáng đã là năm năm, và giờ đây, em sắp phải nói lời chia tay với ngôi trường tiểu học Kim Đồng yêu quý của mình. Những kí ức về những ngày đầu tiên em bước chân vào đây vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí. Từ một em bé nhỏ lúc đó, giờ đây em đã trở thành một trong những người lớn nhất trong trường, là tấm gương mà các em nhỏ khác hướng tới.

Cảm xúc của em khi chuẩn bị phải chia tay ngôi trường là một sự hỗn độn không thể tả. Em nghĩ nhiều về thầy cô, về bạn bè... Sự tiếc nuối khi không còn được gặp lại những người thầy đã bên em suốt năm năm học, không được nghe những bài giảng ý nghĩa của họ. Cảm giác đó thật là trống rỗng! Em vẫn nhớ những lúc thầy cầm tay em từng nét chữ, dạy bảo từng phép tính một. Những ngày em ốm, thầy đã đến nhà em để hỏi thăm, giảng bài cho em. Em không kìm được nước mắt ôm chầm lấy thầy, em nói nhớ thầy và các bạn quá, mong sớm khỏi để có thể đến lớp. Thầy đã an ủi, động viên và kể những câu chuyện làm em cười. Em tự hỏi rằng sẽ còn bao lâu nữa em mới có thể gặp lại một người thầy như thế trong cuộc đời. Nhờ có thầy, em coi lớp học như nhà, thầy như cha, và bạn bè như anh em. Chúng ta yêu thương, quan tâm lẫn nhau thật lòng. Mặc dù tình cảm này giản dị nhưng lại rất chân thành.

Còn với các bạn, em nhớ nhất là những buổi hoạt động tập thể của lớp, đi tham quan hoặc tham gia các hoạt động văn nghệ của trường. Cả lớp cùng nhau làm việc, vui chơi và đoàn kết vô cùng. Chi đội của chúng ta luôn giành giải xuất sắc, điều đó không chỉ là nỗ lực của mỗi cá nhân mà còn là sức mạnh của tinh thần đồng đội. Trong lớp, những giờ ra chơi cùng nhau nhảy dây, đá bóng, hoặc chơi trốn tìm. Em nhớ mãi, còn bao lâu chúng ta mới có thể ở bên nhau như thế này nữa? Thời gian trôi đi quá nhanh, em vẫn muốn được chơi với các bạn lâu hơn, muốn cùng học với các bạn lâu hơn.

Khi kết thúc kì học này, chúng ta sẽ phải chia tay, mỗi người đi một nơi. Có thể một số may mắn sẽ học cùng lớp 6, nhưng đại gia đình của lớp 5A1 sẽ ra sao? Ôi, suy nghĩ về khoảnh khắc chia ly thật làm em không dám nghĩ đến. Ngôi trường mới sẽ ra sao khi không còn những người bạn thân thiết? Em sẽ nhớ phấn trắng, bảng đen, bàn ghế và các vật dụng học tập khác, em sẽ nhớ tất cả mọi thứ, điều này không dễ dàng chút nào. Bây giờ, em muốn khóc như ngày đầu tiên đi học, như lúc mẹ buông tay em và bảo em hãy tự mình bước đi.

Còn ít thời gian, em muốn cố gắng để những ngày cuối cùng này thật vui vẻ cùng các bạn. Hãy cùng nhau tạo ra những kỷ niệm không thể quên, để khi quay lại, mọi người vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Cảm xúc của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 12

Những ngày cuối cùng của thời là học sinh tại ngôi trường tiểu học Kim Đồng đang trôi qua dần đều, và trong tâm trí của em, nỗi xúc động và bi ai vẫn cứ hiện hữu. Cảm giác vui mừng là điều không thể phủ nhận khi em nhìn lại quãng đường mà mình đã đi qua để đạt được mục tiêu được vào trường cấp 2 mà mình mong muốn. Sự hạnh phúc tràn đầy khi nhận ra rằng ước mơ đã thành hiện thực, và niềm vui này tràn ngập trong lòng em. Tuy nhiên, cùng với niềm vui đó là nỗi buồn sâu sắc. Buồn vì phải chia tay mái trường, những người thầy cô, và những người bạn mà em đã gắn bó suốt nhiều năm qua. Mặc dù đã biết sẽ có một ngày phải nói lời chia tay, nhưng khi nó đến gần thì nỗi buồn lại trở nên đắng cay hơn.

Sắp tới đây, em sẽ không còn được ngồi trong những buổi học Toán khó khăn với thầy Bình nữa. Không còn được nghe cô Mi kể chuyện mỗi tuần. Và không còn được cùng các bạn đến trường sớm để chăm sóc cây cối, dọn dẹp lớp học. Mỗi khi tan học, không còn cùng bạn bè đi dạo quanh quán ăn vặt trước cổng trường. Tất cả những điều này chỉ còn lại trong ký ức. Em sẽ nhớ! Nhớ từng chiếc ghế đá, những cây cao che mưa chắn gió, và những buổi ra chơi trên sân trường rộng lớn với những bồn hoa nhỏ đầy sắc màu. Em sẽ nhớ những lá cờ đỏ sao vàng lung linh trên mái nhà. Em sẽ nhớ mùa hoa phượng đỏ rực mỗi khi tháng tư về. Nhưng trên hết, em sẽ nhớ những thầy cô luôn yêu thương, quan tâm và những người bạn luôn ở bên cạnh em trong mọi hoàn cảnh.

Tuy nhiên, em tin chắc rằng những kỷ niệm này sẽ mãi mãi ở trong trái tim em. Em sẽ dành thời gian để quay lại thăm trường, thăm thầy cô và bạn bè. Dù không còn cùng nhau học hành nữa, tình bạn chân thành ấy vẫn mãi không phai mờ.

-----------------------------------------------------------------------------------------

Trên đây là bài Cảm xúc của em khi phải xa mái trường tiểu học Hay chọn lọc. Ngoài ra, chúng tôi còn sưu tầm và chọn lọc nhiều đề thi KSCL đầu năm lớp 5 các môn Toán, Tiếng Việt, Tiếng Anh, đề thi học kì 2 lớp 5đề thi học kì 1 lớp 5. Mời quý thầy cô, phụ huynh và các em học sinh tham khảo.

Tham khảo các bài văn mẫu khác:

Chia sẻ, đánh giá bài viết
1.016
4 Bình luận
Sắp xếp theo
  • Thuận Nguyễn Thị
    Thuận Nguyễn Thị

    Văn rất hay đáng để khám thảo:)

    Thích Phản hồi 19:23 01/11
    • Thuận Nguyễn Thị
      Thuận Nguyễn Thị

      😇văn hay

      Thích Phản hồi 19:23 01/11
      • Hương Đặng
        Hương Đặng

        Văn rất hay . Đáng để thăm khảo =))

        Thích Phản hồi 05/05/23
        • Xuyên Tran
          Xuyên Tran

          Văn rất hay . Đáng để thăm khảo =))


          Thích Phản hồi 31/05/23
          🖼️

          Gợi ý cho bạn

          Xem thêm
          🖼️

          Học tập

          Xem thêm