Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh
Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh
- 1. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 1
- 2. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 2
- 3. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 3
- 4. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 4
- 5. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 5
- 6. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 6
- 7. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 7
- 8. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 8
- 9. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 9
- 10. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 10
Văn mẫu lớp 12: Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh vừa được VnDoc.com sưu tầm và xin gửi tới bạn đọc cùng tham khảo.
1. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 1
Thật tội nghiệp những đứa trẻ còn đang ở tuổi đến trường lại phải nai lưng ra kiếm sống. Các em đã phải hứng lấy tất cả những bụi bặm của cuộc đời. Hàng ngày phải đương đầu với biết bao khó khăn của cuộc sống, phải đối diện với hầu hết những cặn bã của xã hội, làm thế nào để các em có thể giữ gìn được sự trong sáng cho tâm hồn mình.
Mỗi em đều có những hoàn cảnh sống riêng, có những con đường riêng để rồi các em sớm gặp nhau trên đường đời. Khi những bạn nhỏ như các em được cha mẹ nâng niu, chăm sóc, lo lắng cho từng bữa ăn giấc ngủ, được đến trường với những bộ quần áo mới đắt tiền và được đưa đón thương yêu thì các em với đầu trần chấn bươn trải trên khắp các con đường ngõ phố để kiếm sống. Để rồi khi thì bị hắt hủi, khi bị đánh đuổi và cả những khi nhịn đói chịu rét trên hè phố hay ghế đá công viên. Trước khi đến với đám bạn nơi đường phố, chắc rằng nhiều em cũng có gia đình. Nhưng rồi hoàn cảnh xô đẩy đã cướp đi của các em cha mẹ và gia đình. Có em mất cha mất mẹ vì thiên tai lũ lụt, có em thì bỏ quê ra đi vì nghèo quá. Nhưng cũng có em thì bỏ nhà đi bụi, nhưng số đáng trách này không nhiều. Thương tâm nhất là những đứa trẻ vô thừa nhận. Mẹ các em sinh ra các em rồi đang tâm vứt bỏ. Các em lớn lên trong những trại trẻ mồ côi rồi phải tự ra đường kiếm sống.
Những đứa trẻ ấy ngay từ nhỏ đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, khổ cực. Các em không được vui chơi, không được đến trường. Đã có lúc tôi vô tình được chứng kiến cảnh các em cùng nhau nô đùa trong công viên. Bên cạnh đó la liệt những nón áo, hòm đánh giày, báo, những túi đựng ni lông đồng nát. Các em vui đùa thật vô tư. Nhưng nếu có khách gọi là chúng lại lao ra tranh nhau khách. Nhũng nụ cười hồn nhiên vô tư lại được thay thế bằng vẻ mặt thật khắc nghiệt. Tôi thương chúng vô cùng nhưng tôi chẳng có nhiều tiền để cho chúng. Mỗi người tự lo cho mình có cuộc sống yên ổn đã quá mệt nhọc rồi, liệu mấy ai còn đủ thời gian rảnh để suy nghĩ xem số phận những đứa trẻ ấy sẽ ra sao. Hay chúng lại trở thành những kẻ phạm tội, để rồi khi tạm biệt đường phố chúng lại đến với song sắt nhà tù.
Nhìn những đứa trẻ lang thang trên đường phố với một tương lai mờ mịt, trong lòng tôi dấy lên bao nhiêu cảm xúc.Giá như, những người quyền cao chức trọng bớt ăn chơi xa xỉ, những thanh niên con nhà giàu bớt những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng thì chắc rằng sẽ có rất nhiều em nhỏ đáng lang thang kia có được một chốn bình yên để đi về, có được một chỗ ấm áp để trú chân trong những mùa đông rét mướt.
Cuộc sống còn bộn bề những lo toan và còn bao nhiêu bất trắc. Sẽ vẫn còn những đứa trẻ lang thang, không nhà không cửa, không người che chở yêu thương. Chỉ mong rằng, những bậc cha mẹ biết nghĩ hơn, sinh ít con để đảm bảo cuộc sống cho chúng, những bà mẹ hãy có trách nhiệm hơn khi đã trót sinh ra một đứa trẻ. Đừng vì cuộc sống của riêng mình mà nỡ bỏ rơi đứa con do mình đứt ruột đẻ ra. Và cũng mong rằng chúng ta sẽ quan tâm giúp đỡ để hạn chế những thiệt hại do thiên tai bão lụt gây ra, để những đứa trẻ không phỉ rời bỏ gia đình, quê hương bản quán mà đi tha phương cầu thực… Còn biết bao cảnh ngộ đáng thương tâm, nếu mỗi chúng ta đều biết sống nhân hậu hơn thì xã hội sẽ tốt đẹp hơn, và chắc hẳn trên đường phố sẽ bớt đi những mảnh đời côi cút, chắp vá.
Nhân dân ta vốn có truyền thống “Lá lành đùm lá rách”, đã khuyên chúng ta:
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
Lời dạy đầy tình nghĩa ấy chắc rằng sẽ lay động lương tâm mỗi con người, để trái tim ta không bị chai sạn trước những mảnh đời đáng thương hơn mình. Khi trái tim con người còn biết rung động với niềm vui và nỗi buồn của đồng loại, khi ấy cuộc sống vẫn thật tuyệt vời. Những em nhỏ mồ côi kia rồi sẽ được cộng đồng yêu thương, sẻ chia bất hạnh và cuộc sống của các em sẽ bớt nhọc nhằn hơn.
2. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 2
Nước Việt Nam ta nói riêng và cả thế giới nói chung,đều sống trong cuộc sống hòa bình, ổn định, người dân an cư lạc nghiệp, có cuộc sống ấm no hạnh phúc. Nhưng ở đâu đó trên trái đất này cũng còn nhiều những số phận bất hạnh không nơi nương tựa. Có những đứa trẻ sinh ra không biết cha mẹ chúng là ai. Nhiều đứa trẻ chỉ mới có khoảng 6, 7 tuổi đã bương chải, vất vả với cuộc sống đầy bon chen và đầy sự cám dỗ.
“Mồ côi tội lắm ai ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo, đói cơm khát nước, biết người nào thương”. Câu hát này đã làm cho bao người phải rơi nước mắt. Vì các em được may mắn như những các bạn cùng chan lứa, được yêu thương, chăm sóc,mua cho được nhiều quần áo đẹp, lo cho từng miếng ăn giấc ngủ, được đưa đón đến trường. Còn các em với những bộ quần áo rách nách, đầu trần chân lấm đi khắp con đường ngõ phố để kiếm sống. Để rồi phải bị hắt hủi bởi những người vô tâm, có những hôm phải chịu đói chịu rét lang thang trên những công viên. Có lẽ do cuộc đời đã đưa rẽ xô đẩy và đã cướp đi cha mẹ của các em. Có nhiều nguyên nhân khác nhau, do thiên tai lũ lụt, do cha mẹ mất sớm, có em quá nghèo khổ phải bỏ quê ra đi. Đáng thương hơn là có những đứa trẻ sinh ra và lớn lên không biết cha mẹ chúng là ai. Và trong đầu chúng luôn nghỉ về những câu hỏi như: “Cha ơi, cha là ai. Mẹ ơi, mẹ là ai”; “Cha ơi, cha ở đâu. Mẹ ơi, mẹ ở đâu”; “Tại sao sinh con ra cuộc đời này mà không cho con tình người, con nào có tội gì đâu”.
Công việc của những đứa trẻ này hàng ngày là, bán báo, đánh giày, bán vé số. Những công việc này quả thật là khá vất vả đối với những đứa trẻ 6, 7 tuổi, việc mời được khách quả là không dễ dàng. Có hôm mời cả ngày mà không có ai quan tâm ngó ngàn tới những vẻ mặt đáng thương hiện rõ lên khuôn mặt các em.
Trong thời buổi cuộc sống ngày nay mỗi người đều có cuộc sống riêng, họ đã quá mệt nhọc, liệu nay còn có mấy ai để ý, suy nghĩ tới những số phận ấy sẽ ra sao không. Nhìn vào những mảnh đời đó tương lai chúng sẽ ra sao, chắc hẳn ai cũng biết câu trả lời.Một tương lai không hề tốt đẹp, không như ai mong muốn cả. Giá như có thật nhiều nhà hảo tâm hơn nữa thì chắc hẳn thế giới này sẽ có nhiều em nhỏ đáng thương có tổ ấm gia đình, nơi có tràn đầy sự yêu thương.
Cuộc sống còn nhiều những lo toan còn biết bao sự cám dỗ, nhiều ngã rẽ trong cuộc đời. Không biết còn bao nhiêu đứa trẻ phải chịu cảnh ngộ như thế. Và giờ tôi chỉ mong những đến sinh thành khi sinh con của mình ra đời, xin đừng vứt bỏ chúng. Cho dù là vì những lí do gì, vì con hay là chính bản thân mình đi chăng nữa. Sẽ còn bao nhiêu cảnh ngộ đáng thương nữa, nếu mỗi chúng ta biết sống nhân hậu hơn, thì xã hội sẽ tốt hơn và ít đi những mảnh đời côi cút. Trước kia, tôi đều vô tâm hững hờ với những lời mời gọi của những đứa trẻ bất hạnh đó. Giờ đây nghĩ tại tôi tự thấy mình chưa biết cách yêu thương người khác cũng như là chia sẻ tình yêu thương. Tôi đã khôn lớn theo năm tháng và dần dần đã hiểu ra câu nói: “Nơi lạnh nhất không phải là ở Bắc Cực mà là nơi không có tình yêu thương” của nhà văn Nga. Tình yêu thương là trên tất cả,nếu sống một cuộc sống không có tình yêu thương, thì giống như chúng ta đang sống ở nơi giá lạnh nhất của cuộc đời. Bắt đầu từ đây tôi sẽ cố gắng học cách yêu thương, chia sẻ với người khác.
Hãy lau khô những cuộc đời ấy bằng tình yêu thương và lòng nhân ái của những con người. Và hãy lau khô những giọt nước mắt trong những mảnh đời đó bằng tất cả trái tim con của con người thế giới.
3. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 3
Mỗi lần đi trên đường phố, gặp những đứa trẻ lang thang bán báo, đánh giày, tôi lại chợt nhớ đến câu hát “Mồ côi tội lắm ai ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo, đói cơm khát nước, biết người nào thương”. Câu hát ấy từng làm nức nở bao người
Thật tội nghiệp những đứa trẻ còn đang ở tuổi đến trường lại phải nai lưng ra kiếm sống. Các em đã phải hứng lấy tất cả những bụi bặm của cuộc đời. Hàng ngày phải đương đầu với biết bao khó khăn của cuộc sống, phải đối diện với hầu hết những cặn bã của xã hội, làm thế nào để các em có thể giữ gìn được sự trong sáng cho tâm hồn mình.
Mỗi em đều có những hoàn cảnh sống riêng, có những con đường riêng để rồi các em sớm gặp nhau trên đường đời. Khi những bạn nhỏ như các em được cha mẹ nâng niu, chăm bẵm, lo lắng cho từng bữa ăn giấc ngủ, được đến trường với những bộ quần áo mới đắt tiền và được đưa đón thương yêu thì các em với đầu trần chấn bươn trải trên khắp các con đường ngõ phố để kiếm sống. Để rồi khi thì bị hắt hủi, khi bị đánh đuổi và cả những khi nhịn đói chịu rét trên hè phố hay ghế đá công viên. Trước khi đến với đám bạn nơi đường phố, chắc rằng nhiều em cũng có gia đình. Nhưng rồi hoàn cảnh xô đẩy đã cướp đi của các em cha mẹ và gia đình. Có em mất cha mất mẹ vì thiên tai lũ lụt, có em thì bỏ quê ra đi vì nghèo quá. Nhưng cũng có em thì bỏ nhà đi bụi, nhưng số đáng trách này không nhiều. Thương tâm nhất là những đứa trẻ vô thừa nhận. Mẹ các em sinh ra các em rồi đang tâm vứt bỏ. Các em lớn lên trong những trại trẻ mồ côi rồi phải tự ra đường kiếm sống.
Những đứa trẻ ấy ngay từ nhỏ đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, khổ cực. Các em không được vui chơi, không được đến trường. Đã có lúc tôi vô tình được chứng kiến cảnh các em cùng nhau nô đùa trong công viên. Bên cạnh đó la liệt những nón áo, hòm đánh giày, báo, những túi đựng ni lông đồng nát. Các em vui đùa thật vô tư. Nhưng nếu có khách gọi là chúng lại lao ra tranh nhau khách. Nhũng nụ cười hồn nhiên vô tư lại được thay thế bằng vẻ mặt thật khắc nghiệt. Tôi thương chúng vô cùng nhưng tôi chẳng có nhiều tiền để cho chúng. Mỗi người tự lo cho mình có cuộc sống yên ổn đã quá mệt nhọc rồi, liệu mấy ai còn đủ thời gian rảnh để suy nghĩ xem số phận những đứa trẻ ấy sẽ ra sao. Hay chúng lại trở thành những kẻ phạm tội, để rồi khi tạm biệt đường phố chúng lại đến với song sắt nhà tù.
Nhìn những đứa trẻ lang thang trên đường phố với một tương lai mờ mịt, trong lòng tôi dấy lên bao nhiêu cảm xúc.Giá như, những người quyền cao chức trọng bớt ăn chơi xa xỉ, những thanh niên con nhà giàu bớt những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng thì chắc rằng sẽ có rất nhiều em nhỏ đáng lang thang kia có được một chốn bình yên để đi về, có được một chỗ ấm áp để trú chân trong những mùa đông rét mướt.
Cuộc sống còn bộn bề những lo toan và còn bao nhiêu bất trắc. Sẽ vẫn còn những đứa trẻ lang thang, không nhà không cửa, không người che chở yêu thương. Chỉ mong rằng, những bậc cha mẹ biết nghĩ hơn, sinh ít con để đảm bảo cuộc sống cho chúng, những bà mẹ hãy có trách nhiệm hơn khi đã trót sinh ra một đứa trẻ. Đừng vì cuộc sống của riêng mình mà nỡ bỏ rơi đứa con do mình đứt ruột đẻ ra. Và cũng mong rằng chúng ta sẽ quan tâm giúp đỡ để hạn chế những thiệt hại do thiên tai bão lụt gây ra, để những đứa trẻ không phỉ rời bỏ gia đình, quê hương bản quán mà đi tha phương cầu thực… Còn biết bao cảnh ngộ đáng thương tâm, nếu mỗi chúng ta đều biết sống nhân hậu hơn thì xã hội sẽ tốt đẹp hơn, và chắc hẳn trên đường phố sẽ bớt đi những mảnh đời côi cút, chắp vá.
Nhân dân ta vốn có truyền thống “Lá lành đùm lá rách”, đã khuyên chúng ta:
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
Lời dạy đầy tình nghĩa ấy chắc rằng sẽ lay động lương tâm mỗi con người, để trái tim ta không bị chai sạn trước những mảnh đời đáng thương hơn mình. Khi trái tim con người còn biết rung động với niềm vui và nỗi buồn của đồng loại, khi ấy cuộc sống vẫn thật tuyệt vời. Những em nhỏ mồ côi kia rồi sẽ được cộng đồng yêu thương, sẻ chia bất hạnh và cuộc sống của các em sẽ bớt nhọc nhằn hơn.
4. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 4
Tuy không chắc chắn nhưng có thể nếu bạn đọc được bài văn này nghĩa là bạn đang may mắn hơn rất nhiều những số phận trẻ em bất hạnh đang phải lang thang ngoài kia. Có được một gia đình, mái ấm hạnh phúc là điều tuyệt vời nhưng không phải ai cũng may mắn có được điều đó, nhiều trẻ em vì mất cha, mất mẹ, cha mẹ bỏ nhau, gia đình ly tán mà trở thành những đứa trẻ lang thang, cơ nhỡ, không nơi nương tựa. Chúng không có nơi để ở, không có nhà để về, không có điều kiện thuận lợi để học tập, vui chơi. Bằng sự cảm thông sâu sắc trước những mảnh đời bé nhỏ, bất hạnh đó, xã hội ta đã có những hành động giúp đỡ trẻ em lang thang, cơ nhỡ.
Chúng ta đã dần quen với đối tượng được xã hội gọi là "trẻ em lang thang, cơ nhỡ", đây là những trẻ em còn ở trong độ tuổi vị thành niên, vì hoàn cảnh và một số lý do mà các em mồ côi cả cha lẫn mẹ, không còn được sống trong mái ấm gia đình, không có người thân thích hoặc bị người thân bỏ rơi, không nơi nương tựa. Trong hoàn cảnh đó, các em phải lang thang khắp nơi, tự mình chống chọi với khó khăn cuộc sống, kiếm miếng ăn và việc làm để sống qua ngày. Thực tế ngày nay, trên mọi con phố ở thành phố lớn, ta dễ dàng bắt gặp những đứa trẻ lang thang, chúng đi đánh giày, bán vé số hay làm những công việc người ta thuê mướn. Cuộc sống của các em gặp muôn vàn khó khăn, sự đói rách và nghèo khổ bủa vây, không được học hành, không có ai đứng ra bao bọc, chở che và yêu thương, các em là những đứa trẻ thiệt thòi và bất hạnh nhất. Phải đối mặt với cuộc sống khi còn quá non nớt và mỏng manh, các em luôn bị đe dọa bởi đói nghèo, bệnh tật và bóc lột sức lao động, không được học hành lại không có ai giúp đỡ. Các em dễ bị kẻ xấu lợi dụng, lôi kéo sa ngã vào các tệ nạn xã hội, tương lai mù mịt không biết sống chết nay mai ra sao.
Ngày nay, với sự quan tâm của cộng đồng và những nhà hảo tâm, các hoạt động giúp đỡ trẻ em lang thang, cơ nhỡ ngày một nhiều hơn và giá trị hơn. Trên khắp nước ta có rất nhiều những tập thể, cá nhân đã cùng chung tay xây dựng và phát động các chương trình giúp đỡ trẻ em lang thang, điển hình như xây dựng những trại trẻ mồ côi để cho các em có một mái ấm và ngôi nhà để về như "Làng trẻ em SOS", các Cô nhi viện, những ngôi chùa cũng là nơi cưu mang, nuôi dưỡng trẻ em mồ côi có trường hợp còn là những em bé sơ sinh. Nhiều cá nhân với tấm lòng yêu thương đã đón nhận các em về nuôi dưỡng và chăm sóc như những đứa con, em của mình, cũng có nhiều người hoàn cảnh không cho phép trực tiếp chăm sóc các em nhưng sẵn sàng ủng hộ, quyên góp tiền của, sắm sửa quần áo, thuốc men và sách vở để giúp đỡ các em. Một số chương trình hành động vì trẻ em lang thang cơ nhỡ được phát động trên quy mô cả nước và diễn ra thường xuyên như "Nhịp cầu trái tim", "Nối vòng tay lớn". Thêm một người cảm thông cho hoàn cảnh của trẻ em lang thang là thêm một cơ hội để các em được tiếp tục sống với cuộc đời, hoạt động giúp đỡ trẻ em lang thang cơ nhỡ là một hoạt động đầy nhân văn và ý nghĩa. Trước hết, nó đại diện và thể hiện cho tinh thần nhân đạo, truyền thống "Tương thân tương ái" của dân tộc ta, luôn đùm bọc và yêu thương lẫn nhau, những người có hoàn cảnh tốt hơn giúp đỡ và sẻ chia với những hoàn cảnh bất hạnh đáng thương. Việc giúp đỡ các em có một mái ấm, được học hành và dạy bảo đến nơi đến chốn cũng chính là xây dựng lớp bảo vệ an toàn cho các em tránh xa khỏi những kẻ xấu, những tệ nạn xã hội. Được sống trong môi trường yêu thương, lành mạnh là tiền đề để các em phát triển nhân cách, trang bị đầy đủ hành trang tự lập trước khi bước vào cuộc sống. Xã hội giảm bớt đi những hình ảnh trẻ em lang thang khắp con phố xin ăn hay làm lụng vất vả, cũng giảm bớt tệ nạn xã hội ở lứa tuổi vị thành niên. Các em được trở thành người tốt sẽ là chủ nhân tương lai của đất nước. Khi trao cho các em mái ấm và tình thương, sự giáo dục cũng chính là trao cho các em cơ hội đổi đời, làm lại cuộc đời và vẽ nên những ước mơ của mình. Không còn phải sớm tối lo miếng ăn, cái mặc, chỗ ngủ, các em được học tập được trang bị kiến thức, kỹ năng, từ đó dám mơ ước và dám thực hiện mơ ước của mình. Không có gì là không thể, các em hoàn toàn có thể có được tương lai tươi sáng như bao bạn bè đồng trang lứa.
Hành động giúp đỡ trẻ em lang thang cơ nhỡ là rất nhân văn và thiết thực, tuy nhiên phải ý thức hành động giúp đỡ xuất phát từ tấm lòng chân thành không vì mục đích khác. Bên cạnh đó, xã hội cần quan tâm hơn nữa, giáo dục và tuyên truyền sâu rộng hơn nữa về ý nghĩa của hoạt động để đâu đó sẽ không còn những người vô tâm, thờ ơ và xa lánh coi thường trẻ em lang thang cơ nhỡ.
5. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 5
"Trong đêm, một bàn chân bước, bé xíu lang thang trên đường, ánh mắt buồn mệt nhoài của em, em rất buồn vì em không biết đi về đâu,về đâu...". Đây chính là thực trạng xã hội hiện nay ở nước ta, tình trạng trẻ em lang thang ngày càng tăng và là một vấn nạn cần được giải quyết nhanh chóng. Tuy nhà nước ta đã rất cố gắng hết mình, nhưng không dễ gì có thể xóa đi vấn nạn này một cách nhanh chóng được do nhà nước ta không có đủ điều kiện. Vì thế trong xã hội đã xuất hiện một lực lượng mới, một lực lượng cảm thông với tình trạng hiện nay của các em, một Lực lượng giàu tâm huyết và đầy tình thương,đó chính là nhiều cá nhân, gia đình & tổ chức có lòng hảo tâm đã thu nhận trẻ em cơ nhỡ, lang thang, kiếm sống trong thành phố, thị trấn về những mái ấm tình thương để nuôi dạy,giúp các em học tập, rèn luyện, vươn lên sống lành mạnh, tốt đẹp.
Số phận của những đứa trẻ lang thang, khác với các bạn bè cùng trang lứa, lẽ ra giờ này chúng phải đang được yêu thương, được nâng niu chăm sóc bởi gia đình, cha mẹ; thì giờ đây những đứa trẻ ấy phải lang thang kiếm sống dưới những tiêu cực của xã hội, những lừa lọc, áp bức, xâm hại tới bạn thân, mà quan trọng nhất là xâm hại tới tinh thần, tới tư tưởng.Vì thế các mạnh thường quân, các nhà hảo tâm từ khắp mọi miền đất nước đã cùng chung tay lập nên những Mái ấm tình thương, những gia đình không cùng chung huyết thống nhưng lại có chung một tấm lòng, để chăm lo và dạy bảo cho trẻ em lang thang, những mảnh đời bất hạnh có được một cuộc sống hạnh phúc, một tuổi thơ vui tươi và một tương lai tươi sáng. Tiêu biểu về các tổ chức nhân đạo ở Vịêt Nam là: Làng trẻ em SOS, một gia đình lớn cuả trẻ em lang thang. Nhưng trong số những nhà hảo tâm có đầy đủ điều kiện về vật chất lẫn tấm lòng thì cũng có không ít người không có điều kiện vật chất nhưng lại có tấm lòng như Cổ tích "bà bụt sinh viên" đăng trên báo Tuổi trẻ số ra ngày 26-9-2008 về nữ SV Nguyễn Hòang Oanh đảm đang, vững vàng với vai trò là chị, là mẹ của 3 em "nuôi" nhỏ mù lòa.Dù chỉ là sinh viên, lo tiền học của bản thân còn không đủ, nhưng Oanh vẫn gắng chăm sóc cho các em, lo cho các em có được một cuộc sống no đủ, được vui chơi, được học hành bằng những mối làm thêm đến tận khuya để có tiền cho các em.Thật đúng là một câu chuyện "cổ tích" giữa đời thường.
Nhưng do đâu mà trẻ em lang thang trong xã hội ngày một đông? Trẻ em lang thang do nhiều lí do, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là do những người mang tiếng là bậc sinh thành, nhưng lại thiếu trách nhiệm, đang tâm bỏ con giữa một xã hội đen tối, không nơi nương tựa, để chúng bị lợi dụng, lầm đường lạc lối.Thật đáng trách cho những kẻ đã quyết định sinh con ra đời thì ít nhất cũng phải mang đến cho chúng một cuộc sống hạnh phúc cho dù là không no đủ.
Nguyên nhân thứ hai có thể do bọn trẻ mồ côi từ nhỏ, không nơi nương tựa, chúng phải sống dựa vào những đứa trẻ lang thang lớn hơn, những băng nhóm đường phố, học theo thói xấu, làm việc xấu để mưu sinh. Và nguyên nhân thứ ba chính là những kẻ có tâm địa độc ác, xấu xa đã lừa gia đình các em, dụ dỗ các em, xem các em như một món hàng đem lại lợi nhuận cho chúng.
Trong cuộc sống có kẻ xấu, người tốt, cũng như có những nhà hảo tâm thì song song đó cũng có những kẻ gian, lừa đảo, chăn dắt các em gọi là "mẹ mìn".Những người "mẹ" này đã lợi dụng các em, bóc lột sức lao động của các em, bắt các em làm việc quá sức: xin ăn,bán vé số, thậm chí là ăn cắp để kiếm tiền nuôi chúng.Nếu các em không kiếm đủ tiền, thì bị "mẹ" đánh đập dã man, bắt các em nhịn đói. Những kẻ nhẫn tâm hơn nữa thì đánh gãy tay, gãy chân, thậm chí là chặt ngón tay, ngón chân của các em để việc ăn xin đạt "hiệu quả" cao hơn. Những đứa trẻ bị lợi dụng chăn dắt thường xuất thân ở các gia đình nghèo ở vùng sâu, vùng xa, bị những kẻ chăn dắt lường gạt đư vào TP.HCM làm việc kiếm tiền.Một thực trạng đau lòng khác là nhiềuu vụ việc khi phát hiện, lại do chính cha, mẹ ruột đẩy các em theo những kẻ chăn dắt để kiếm tiền. Như trường hợp em Hoa (khoảng 6 tuổi) trên báo Phụ nữ,quê ở Nghệ An, mẹ bệnh mất sớm từ lúc hai tuổi. Nhà có bốn chị em, thu nhập hàng ngày trông vào hai công đất trồng sắn và công việc phụ hồ hàng ngày của ba. "Khỏang giữa năm 2008, bác Năm ở TP.HCM ra quê đưa nhà em ba triệu đồng bảo ba cho con vào TP.HCM phụ bác Năm bán hàng.Bác sẽ cho ăn học đến nơi đến chốn. Khi vào TP.HCM, bác Năm Bắt con gọi bằng "mẹ".Khi đi bán phải mặc đồng phục học sinh để người ta thấy tội nghiệp, mới bán được nhiều. Mỗi ngày làm việc, "mẹ" sẽ giữ dùm 10.000đ, cuối năm sẽ đưa con gửi về quê" - Hoa nói.Thật đáng xấu hổ khi một người lớn khỏe mạnh lại sống bằng số tiền ít ỏi kiếm được của một đứa trẻ, mà không biết tự lao động để nuôi sống bản thân, chỉ biết bóc lột sức lao dộng của các em. Những kẻ có hành vi này cần phải bị xử phạt thật nghiêm minh, để làm gương cho bọn xấu còn lại. Việc làm của những nhà hảo tâm đối với các em lang thang thật là tuyệt vời.Đó là một nghĩa cử vô cùng cao đẹp mà xã hội đang rất cần có ở mỗi công dân. Là một thanh niên sống trong xã hội, chúng ta phải có thái độ tích cực ngăn chặn những hành vi sai phạm của bọn xấu, đồng thời chung tay góp sức giúp các em có một cuộc sống tươi đẹp.Vì trẻ em chính là tương lai của đất nước, là tương lai của chính chúng ta. "Trẻ em hôm nay, đất nước ngày mai", hãy để trẻ được sống trong ấm no hạnh phúc, có thế thì tương lai do chúng xây dựng mới có thể tốt đẹp được.
Giúp đỡ người tàn tật, trẻ em cơ nhỡ cần có sự chung tay của nhiều cá nhân, gia đình, tổ chức từ thiện và các cấp, các ngành và cả chính bản thân chúng ta nữa.Chúng ta hãy cùng nhau vận động mọi người xây nên những mái ấm, những gia đình thật lớn, để xã hội không còn cảnh trẻ em lang thang nữa.Hãy để cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn.
6. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 6
Mặc dù không chắc chắn, nhưng việc đọc bài văn này có thể coi là một điều may mắn hơn rất nhiều so với số phận của những đứa trẻ bất hạnh đang phải lang thang ngoài kia. Có một gia đình, mái ấm là điều tuyệt vời, nhưng không phải ai cũng được trải qua điều đó. Rất nhiều trẻ em trở thành những đứa trẻ lang thang, cơ nhỡ vì mất cha mẹ, cha mẹ bỏ rơi hoặc gia đình tan vỡ. Chúng không có nơi ở, không có mái nhà để về, và không có điều kiện để học tập và vui chơi. Điều này làm cho cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn, và họ là những đứa trẻ thiệt thòi và đáng thương nhất. Trước những hoàn cảnh khó khăn và nghèo đói, xã hội đã tổ chức những hoạt động giúp đỡ như xây dựng trại trẻ mồ côi để mang lại mái ấm cho trẻ em.
Chúng ta dần quen với thuật ngữ 'trẻ em lang thang, cơ nhỡ', những đứa trẻ còn ở độ tuổi vị thành niên, mất gia đình và không có nơi nương tựa. Trong tình cảnh khó khăn đó, họ phải tự lập, kiếm sống bằng nghề nghiệp nhẹ nhàng. Ngày nay, trên đường phố của thành phố lớn, chúng ta thường thấy những đứa trẻ này bán vé số, đánh giày, hoặc thực hiện những công việc nhỏ để kiếm sống. Cuộc sống của họ nặng nề và khó khăn, không có giáo dục, không có sự hỗ trợ từ cộng đồng. Những đứa trẻ này dễ dàng rơi vào tình trạng đói nghèo và bị lạc lõng giữa xã hội. Họ trở nên dễ bị lợi dụng bởi kẻ xấu, rơi vào vòng luẩn quẩn của tệ nạn xã hội. Chính vì vậy, việc giúp đỡ trẻ em lang thang cơ nhỡ không chỉ mang lại cho họ mái ấm mà còn giúp họ có cơ hội hơn trong cuộc sống.
7. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 7
Tình trạng của những đứa trẻ mồ côi bất hạnh là một vấn đề xã hội nhức nhối, đầy cảm xúc và đầy những góc khuất khó lòng hiểu được. Những đứa trẻ này, không may mắn được sinh ra trong một môi trường không có điều kiện hoặc mất đi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, phải đối mặt với những khó khăn khốn khó, thiếu thốn tình thương và sự chăm sóc từ người thân. Họ sống trong cảm giác cô đơn, không biết được hạnh phúc là gì, và thường phải đối diện với nhiều thách thức đáng sợ trong cuộc sống. Việc mất đi sự bảo vệ của gia đình không chỉ khiến cho đứa trẻ mồ côi phải đối mặt với nghèo đói, thiếu thốn vật chất mà còn là sự mất mát vô tận về tình thương, sự quan tâm và hướng dẫn trong cuộc sống. Họ thường phải sống trong các cơ sở mồ côi, nơi điều kiện sống thường rất khắc nghiệt và thiếu đi sự ấm áp, không gian gia đình. Cảm giác bất lực, tuyệt vọng và cô đơn thường trở thành điểm chung của cuộc sống của những đứa trẻ này. Họ thường phải tự mình vượt qua nỗi đau mất mát, chịu đựng những căng thẳng tinh thần và không có ai để chia sẻ, để đồng hành cùng họ trong những khoảnh khắc khó khăn. Thậm chí, nhiều trường hợp, những đứa trẻ này còn phải đối mặt với sự lạm dụng, bạo hành và sự bất công từ xã hội. Tuy nhiên, bất kể cuộc sống có khó khăn ra sao, những đứa trẻ mồ côi bất hạnh vẫn có niềm tin, lòng can đảm và khả năng thích nghi phi thường. Họ có thể biết ơn những điều nhỏ nhặt hơn, tận hưởng từng khoảnh khắc đơn giản mà những người khác thường coi nhẹ. Sự mạnh mẽ của họ nằm ở việc họ vẫn giữ được hi vọng và lòng tin vào một tương lai tốt đẹp hơn. May mắn thay, có rất nhiều tổ chức, cộng đồng và những người tử tế trên khắp thế giới đang nỗ lực để giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi bất hạnh. Những chương trình hỗ trợ, cơ sở từ thiện và các dự án xã hội đã và đang làm việc để cung cấp cho các em điều kiện sống tốt hơn, giáo dục, y tế và tình thương mà họ xứng đáng nhận được. Với sự giúp đỡ và hỗ trợ từ cộng đồng, những đứa trẻ mồ côi bất hạnh có cơ hội hơn để phát triển, học hỏi và xây dựng một tương lai tươi sáng hơn. Họ có thể vượt qua những khó khăn, trở thành những người có ích đối với xã hội và góp phần xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Nhìn nhận về đứa trẻ mồ côi bất hạnh không chỉ là việc nhìn vào nỗi đau và thiệt thòi của họ mà còn là việc nhìn thấy sức mạnh và khả năng vượt qua của con người trong môi trường khó khăn nhất. Chúng ta cần lan tỏa yêu thương và hỗ trợ, để từng đứa trẻ mồ côi bất hạnh đều có cơ hội được sống một cuộc sống đầy ý nghĩa và hạnh phúc.
8. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 8
Những đứa trẻ mồ côi bất hạnh không chỉ là những con người bị mất mát tình thương và sự chăm sóc từ gia đình, mà còn là những người mang trên vai mình những gánh nặng của cuộc sống từ khi còn rất nhỏ. Họ đối diện với những thách thức và khó khăn mà ít ai có thể hiểu được, và mỗi hành động của họ, mỗi bước đi trong cuộc sống đều gắn liền với những nỗi đau và nỗi lo không ngừng. Đứa trẻ mồ côi bất hạnh không chỉ đơn thuần là người mất đi bố mẹ mà còn phải chịu đựng sự mất mát to lớn về sự an toàn, sự ổn định và tình thương. Họ thường phải sống trong sự cô đơn, không có sự chia sẻ, không ai để tin cậy. Mất đi sự bảo vệ từ gia đình, họ phải tự mình đối mặt với nhiều khó khăn và thử thách mà người lớn cũng không dễ dàng vượt qua. Nhìn vào cuộc sống của những đứa trẻ này, ta thấy những mảnh ghép vỡ vụn, những câu chuyện đầy nước mắt, nhưng cũng chứa đựng những niềm hy vọng và khát khao vươn lên. Họ không chỉ là những người cần sự chăm sóc vật chất mà còn là những linh hồn mong muốn được yêu thương, được quan tâm và được coi trọng. Tuy nhiên, đứa trẻ mồ côi bất hạnh không chỉ đơn thuần là những người cần sự hỗ trợ, mà còn là những người có tiềm năng và khả năng đặc biệt. Họ có thể biết ơn những điều nhỏ nhặt hơn, trân trọng từng khoảnh khắc và có động lực mạnh mẽ để vươn lên từ đau khổ. Sự mạnh mẽ của họ không phải đến từ việc trải qua những khó khăn mà là khả năng đối mặt và vượt qua chúng. Xã hội cần nhìn nhận đúng về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh. Họ không phải là những trường hợp hy sinh, mà là những cánh hoa mong manh có thể nở rộ nếu được chăm sóc đúng cách. Chúng ta cần tạo ra môi trường xã hội, giáo dục và hỗ trợ tốt hơn cho họ, để họ có thể phát triển toàn diện về mặt vật chất và tinh thần. Nhìn nhận về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh, chúng ta cần nhìn thấy không chỉ nỗi đau và thiệt thòi mà còn là sức mạnh, niềm tin và khả năng của họ. Họ không chỉ là trách nhiệm của chính phủ hay các tổ chức từ thiện mà còn là trách nhiệm của mỗi người trong xã hội. Mỗi cá nhân có thể đóng góp một phần nhỏ, lan tỏa yêu thương và sự quan tâm đến những đứa trẻ này, để họ có thể có cuộc sống đầy đủ hơn và đủ tự tin để vươn lên trong tương lai.
9. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 9
Những đứa trẻ mồ côi bất hạnh là nhóm cần được xã hội quan tâm và hỗ trợ đặc biệt. Họ đối diện với những thách thức vượt trội, từ sự thiếu thốn vật chất đến sự mất mát tình thương, gặp phải những khó khăn không phải ai cũng có khả năng vượt qua. Tuy nhiên, với sự hỗ trợ xã hội đúng đắn, những đứa trẻ này có thể vượt qua khó khăn và phát triển thành những công dân có ích cho xã hội. Đứa trẻ mồ côi bất hạnh thường phải đối mặt với môi trường sống khắc nghiệt, thiếu thốn tình thương và chăm sóc. Sự mất mát của họ không chỉ là vấn đề về gia đình mà còn là vấn đề xã hội, yêu cầu sự can thiệp từ cộng đồng để giúp đỡ và bảo vệ họ. Việc mất đi hệ thống hỗ trợ gia đình có thể dẫn đến sự tự ti, thiếu tự tin và thậm chí là các vấn đề tâm lý phức tạp khác. Tuy nhiên, không phải mọi đứa trẻ mồ côi đều gặp phải số phận bi đát. Có những trường hợp, qua sự quan tâm, hỗ trợ của cộng đồng và các tổ chức từ thiện, những đứa trẻ này đã có cơ hội để phát triển, học hỏi và thành công trong cuộc sống. Điều quan trọng là chúng ta cần thấu hiểu và tạo điều kiện để họ có thể khai phá tiềm năng của mình. Có nhiều cách để hỗ trợ những đứa trẻ mồ côi bất hạnh. Đầu tiên, chúng ta cần cung cấp cho họ một môi trường an toàn và ổn định. Các cơ sở mồ côi và tổ chức từ thiện có thể đóng vai trò quan trọng trong việc cung cấp mái ấm, thức ăn, giáo dục và y tế cho những đứa trẻ này. Ngoài ra, việc xây dựng mạng lưới hỗ trợ xã hội cũng rất quan trọng. Cần có các chương trình tư vấn, hỗ trợ tâm lý và giáo dục để giúp những đứa trẻ mồ côi vượt qua những vấn đề tinh thần mà họ đang phải đối mặt. Một khía cạnh quan trọng khác là giáo dục. Việc cung cấp cho những đứa trẻ mồ côi một nền giáo dục tốt sẽ giúp họ có cơ hội tốt hơn trong tương lai. Giáo dục không chỉ giúp họ có kiến thức, kỹ năng mà còn giúp họ tự tin và có khả năng thích nghi trong xã hội. Tuy nhiên, việc giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi không chỉ là trách nhiệm của các tổ chức từ thiện hay chính phủ mà còn là nhiệm vụ của mỗi người trong xã hội. Mỗi cá nhân có thể đóng góp thông qua việc lan tỏa yêu thương, hiểu biết và sẵn lòng hỗ trợ trong khả năng của mình. Nhìn nhận về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh, chúng ta cần nhìn thấy không chỉ nỗi đau và thiệt thòi mà còn là tiềm năng và khả năng của họ. Chúng ta có thể làm một phần nhỏ trong việc xây dựng một xã hội bao dung, hỗ trợ và chia sẻ, nơi mỗi đứa trẻ đều có cơ hội để phát triển và tỏa sáng.
10. Nghị luận xã hội về những đứa trẻ mồ côi bất hạnh mẫu 10
Cuộc sống, nơi mà con người được sinh ra, thật ra không phân biệt, không phân chia dựa vào địa vị hay tài sản của họ. Dù chúng ta đều bắt đầu từ một điểm khởi đầu chung, nhưng mỗi người lại mang trong mình một câu chuyện riêng, một cuộc sống riêng biệt với những hoàn cảnh và môi trường sống khác nhau. Có những người sinh ra trong sự đầy đủ, có gia đình giàu có, có đủ đầy trong từng bữa cơm, trong khi đó, cũng có những người không may mắn như vậy. Họ chịu đựng những bất hạnh, những gánh nặng mà đời sống đã đặt ra, thậm chí là những gánh nặng không hề công bằng và không nên phải chịu.
Những mảnh đời bất hạnh tồn tại khắp nơi trong cuộc sống của chúng ta, và chúng có thể là nhiều đến mức không thể đếm được. Đất nước ta, một quốc gia mà từng bước đi qua những thời kỳ chiến tranh đầy đau thương, là một minh chứng rõ ràng cho sự vĩ đại của sức mạnh và lòng kiên trì của con người. Tuy đã trải qua biết bao gian nan, bao cay đắng, chúng ta vẫn giành được độc lập, nhưng những hậu quả mà chiến tranh để lại thì thật khó khăn để đong đếm.
Hàng trăm ngàn người dân bị ô nhiễm màu da cam, và hậu quả đó là những đứa trẻ sinh ra bị khuyết tật. Có những người đã phải nằm một chỗ, không thể vận động được từ khi sinh ra. Cũng có những người phải chịu đựng những tổn thương ở tay, chân, mất đi những bộ phận cần thiết trên cơ thể. Có những người mất khả năng nhìn và hiểu biết, không nhận thức được hành động của bản thân. Sinh ra trong một gia đình nghèo, họ phải chịu đựng những gánh nặng và bất hạnh mà ít ai có thể thấu hiểu.
Ngoài ra, còn những người từ khi sinh ra đã phải đối mặt với việc mất đi những người thân yêu trong gia đình. Họ phải tự mình đi kiếm sống, làm việc từ sớm để có thể kiếm đủ để sống qua ngày. Họ không có cơ hội đi học, tiếp thu kiến thức để mở ra một tương lai tươi sáng. Mỗi ngày, họ chỉ mong muốn có đủ để ăn, nhưng thực tế, thường là những bữa cơm thiếu thốn. Họ khát khao một mái ấm, một bữa cơm ấm áp bên gia đình, nhưng điều đó thường chỉ là giấc mơ xa xỉ.
Những gia đình sống ở nông thôn, miền núi, cũng đối mặt với những khó khăn không kém. Với cuộc sống nghèo khó và nhiều đứa con, họ không thể lo cho tất cả. Đôi khi, các em phải từ bỏ việc học để có thể làm việc, kiếm tiền giúp đỡ gia đình. Ngoài ra, trong những gia đình như vậy, thường xuyên có những người mắc bệnh nặng, nhưng lại không có đủ tiền để điều trị.
Mỗi ngày, còn có những người vẫn phải đấu tranh với bệnh tật. Gia đình họ đã nghèo, bán hết tài sản cũng không đủ để trả chi phí y tế. Nhưng với lòng kiên nhẫn và ý chí sống, họ vẫn tiếp tục đối mặt với mọi thách thức.
Những mảnh đời bất hạnh và những con người gặp khó khăn vẫn là phần không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày. Họ phải chống chọi với cuộc sống, thậm chí khi một bữa cơm no cũng là một ước mơ lớn. Có những người đã mất đi sức lao động do tai nạn lao động hoặc giao thông, và giờ đây họ phải dựa vào sự chăm sóc của người thân. Hoặc những cụ già, những đứa trẻ mồ côi, không có nơi nương tựa. Cuộc sống của họ đầy gian nan, và họ đang cố gắng vượt qua mỗi ngày.
Trên con đường sống, khắc nghiệt và đầy thách thức, con người luôn tìm cách làm cho bản thân họ vui vẻ, để quên đi những khó khăn mà họ đang phải đối mặt. Hãy cùng nhau chia sẻ, giúp đỡ những người gặp khó khăn, để cuộc sống trở nên đẹp đẽ hơn. Hãy cảm nhận hạnh phúc khi làm điều tốt cho người khác, và hãy giữ vững truyền thống của lòng nhân ái và sự đoàn kết trong dân tộc.
Dù chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng chúng ta có thể quyết định cách mà mình sống. Hãy sống để giúp đỡ người khác, để chia sẻ những điều tốt đẹp nhất mà chúng ta có. Đối xử với người khác như chính bản thân mình muốn được đối xử. Hãy làm điều tốt mỗi ngày, vì cuộc sống sẽ trở nên tươi đẹp hơn khi chúng ta cùng nhau chia sẻ và yêu thương nhau.
Mời các bạn cùng tải về bản PDF để xem đầy đủ nội dung
Bài tiếp theo: Phân tích nỗi nhớ của người con gái khi yêu trong khổ thơ: Con sóng dưới lòng sâu… Cả trong mơ còn thức