Hãy tưởng tượng Kể lại câu chuyện có ba nhân vật: Bà mẹ ốm, người con và bà tiên
Hãy tưởng tượng và kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật bà mẹ ốm, người con và một bà tiên
- 1. Hãy tưởng tượng Kể lại câu chuyện có ba nhân vật
- 2. Hãy tưởng tượng và kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật (bà mẹ ốm, người con bằng tuổi em và một bà tiên)
- 3. Văn kể chuyện hai mẹ con và bà tiên (Chủ đề về lòng hiếu thảo)
- 4. Văn kể chuyện hai mẹ con và bà tiên (Chủ đề về tính trung thực)
- 5. Văn kể chuyện hai mẹ con và bà tiên (Chủ đề về lòng quả cảm)
- 6. Văn kể chuyện hai mẹ con và bà tiên (Chủ đề bao quát cả tính hiếu thảo, kiên trì, quả cảm)
- 7. Kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật Mẫu 5
- 8. Kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật Mẫu 6
- 9. Văn Kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật Mẫu 7
Hãy tưởng tượng và kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật: bà mẹ ốm, người con bằng tuổi em và một bà tiên bao gồm các bài văn mẫu kể chuyện hay và chọn lọc cho các em học sinh tham khảo củng cố kỹ năng làm bài văn kể chuyện lớp 4, luyện tập cách xây dựng cốt truyện và học tốt phần Tập làm văn lớp 4. Mời các em học sinh tham khảo.
Đề bài: Hãy tưởng tượng và kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật: bà mẹ ốm, người con bằng tuổi em và một bà tiên.
1. Hãy tưởng tượng Kể lại câu chuyện có ba nhân vật
Đọc các câu chuyện cổ tích, em luôn rất yêu mến và thích thú với các nhân vật bà tiên, ông bụt. Vì vậy, em đã tự tưởng tượng nên một câu chuyện riêng cho bản thân mình.
Câu chuyện ấy xảy ra ở một làng quê nghèo nhưng bình yên ở chân núi. Ngay sát bìa rừng, có một cô gái nhỏ sống cùng mẹ của mình. Cha cô mất sớm, một mình mẹ tần tảo nuôi cô ăn học, nên cô rất yêu thương mẹ của mình. Bỗng một ngày, khi đi học về, cô bé phát hiện mẹ nằm ngủ say mãi không tỉnh dậy. Cô bé hốt hoảng đi tìm thầy thuốc, nhưng chẳng ai biết mẹ cô bị bệnh gì cả. Đúng lúc cô bé đau khổ, thất thần ngồi cạnh mẹ, một bà tiên hiện ra, và chỉ cho cô bé cách cứu mẹ. Theo lời bà, cô gái bé nhỏ sang nhờ bác hàng xóm trông mẹ, rồi bắt đầu hành trình lên núi. Cô bé chạy qua con đường nhỏ, lội qua suối, chui qua các tán cây rậm rạp. Càng vào sâu, trời càng tối, chân tay cô bé mỏi nhừ và đau nhức. Nhưng cô chẳng dừng lại một phút nào. Cô sợ mình chậm trễ việc tìm thuốc sẽ khiến mẹ phải ra đi. Cô bé đi mãi đi mãi, đến mức chẳng biết mình đang đi đến nơi nào, đã qua bao lâu. Chỉ có con tim cô vẫn thúc đẩy cả cơ thể lao về phía trước. Cho đến khi cô bé sắp ngất đi thì phía trước xuất hiện một luồng sáng rực rỡ. Cô được một bàn tay dịu dàng đỡ lấy và ôm vào lòng. Khi cô bé mở mắt ra, bản thân đã có mặt ở nhà, mẹ đã tỉnh dậy, đang tưới nước cho luống hoa ở trước sân. Bên cạnh cô bé, bà tiên hiền từ mỉm cười. Bà nói rằng, sự hiếu thảo và tình yêu thương, hi sinh dành cho mẹ của cô bé chính là phương thuốc tốt nhất trên đời này. Nói rồi bà tiên biến mất trong làn khói. Còn cô bé thì hạnh phúc chạy về phía mẹ của mình.
Câu chuyện mà em tự tưởng tượng ra chính là cách lí giải của em về tình mẫu tử. Cô bé trong truyện cũng chính là bản thân em đấy.
2. Hãy tưởng tượng và kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật (bà mẹ ốm, người con bằng tuổi em và một bà tiên)
Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ, có một cô bé mồ côi cha từ sớm, sống cùng mẹ trong túp lều tranh. Tuy gia cảnh nghèo khó, nhưng hai mẹ con đều rất yêu thương nhau. Ngày ngày, người mẹ ra đồng làm việc, còn cô bé ở nhà quét dọn nhà cửa, nấu cơm và chăm sóc cho đàn gà. Năm nọ, người mẹ sau một buổi đi làm đồng về thì bỗng ốm nặng. Suốt nhiều ngày liền, cô bé luôn túc trực bên cạnh để chăm sóc mẹ. Cô nhịn ăn, nhường cơm cho mẹ. Cô còn đi nhổ cỏ thuê cho các nhà khác để đổi lấy thịt và thuốc về chữa bệnh cho mẹ. Càng ngày, cô bé càng gầy hơn và vất vả hơn. Dù vậy, cô vẫn không hề oán trách nửa lời.
Cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của cô bé. Bà tiên đã hiện lên và ban phép màu giúp mẹ cô bé khỏi bệnh. Bà còn tặng cho nhà cô bé vài mẫu ruộng và một đàn bò béo tốt. Nhờ vậy, mà cuộc sống của hai mẹ con trở nên đủ đầy và hạnh phúc hơn trước rất nhiều.
3. Văn kể chuyện hai mẹ con và bà tiên (Chủ đề về lòng hiếu thảo)
Xưa, có hai mẹ con nghèo khổ kia sống ở một làng nọ. Bà mẹ lam lũ cấy thuê gặt mướn nuôi con. Người con là một cô bé lên mười, chăm học, cơm nước giặt giũ đỡ đần cho mẹ. Vì gắng sức lao động, bà mẹ ốm nặng. Cô bé hết lòng chăm sóc mẹ sớm hôm không quản một việc gì. Cô bé còn ra đồng phụ người lớn đem mạ để kiếm ít tiền vì cô còn bé quá, chưa cấy được. Người mẹ ngày một bệnh nặng. Nhà có chút tiền dành dụm cũng không đủ thuốc thang. Đi phụ đếm mạ về, cô bé tất tả lo cho mẹ ăn cháo, uống thuốc.
Xong việc, cô lựa lưng vào chân giường lòng thầm cầu nguyện Trời, Phật giúp mẹ khỏi bệnh. Bỗng một bà tiên hiện ra nơi ngưỡng cửa. Bà đến bên giường bệnh, vuốt tóc cô bé rồi đưa cho cô một gói thuốc bột. Bà tiên dặn:
- Hòa thuốc này với nước sôi để nguội rồi cho mẹ uống ngay. Ta thương con là một đứa con hiếu thảo nên đến giúp con đó.
Cô bé lạy tạ bà tiên, ngẩng đầu lên thì bà đã biến mất. Cô vội vàng hòa thuốc cho mẹ uống. Kì diệu thay, mẹ cô ngồi ngay dậy, người khỏe khoắn như chẳng có bệnh gì. Cô bé thuật lại cho mẹ biết chuyện bà tiên đến giúp đỡ ra sao. Hai mẹ con quỳ xuống tạ ơn bà tiên. Hai mẹ con lại sống hạnh phúc như xưa.
4. Văn kể chuyện hai mẹ con và bà tiên (Chủ đề về tính trung thực)
Ở một thị trấn nhỏ có hai mẹ con cậu bé kia sống trong một cái nhà gỗ ọp ẹp. Bà mẹ làm thuê để kiếm tiền nuôi con. Cậu bé học lớp bốn chăm ngoan, hiền hậu. Công việc nặng nhọc khiến bà mẹ ngày một gầy ốm rồi ngã bệnh. Cậu bé hết lòng chăm sóc mẹ và thay mẹ đi làm ở chỗ mẹ cậu đã làm. Vì cậu sức yếu nên cậu chỉ được chút tiền lương. Mẹ cậu bệnh ngày một nặng. Cậu bé gom góp số tiền ít ỏi, ra phố mua cho mẹ thang thuốc tốt hơn. Cậu đi nhanh trên con đường vắng thì thấy một túi xách bị đánh rơi. Có lẽ cái túi rơi nặng nên miệng túi toác ra để lộ những xấp tiền dày cộm. Cậu ngẩng phẳt đầu lên nhìn về phía trước chỉ thấy một bà lão chống gậy đang đi chầm chậm. Số tiền này không phải là ít - cậu nghĩ thầm - rồi ôm lấy cái túi, chạy tất tả theo bà cụ:
- Bà ơi! Bà đánh rơi túi xách này.
Bà lão dừng ngay lại, đưa mắt nhìn cậu có ý hỏi. Cậu bé thở hổn hển:
- Thưa bà, cái túi xách này là của bà, phải không ạ?
Bà lão cười hiền hậu:
- Quả con là đứa trò thật thà, hiếu thảo. Ta là tiên, chờ con ở đây để thử lòng con đó.
Bà lão đưa cho cậu một gói nhỏ dặn:
- Con hòa thuốc này cho mẹ uống. Chỗ tiền này ta cho con mang về giúp mẹ mở một cửa hàng nhỏ. Con về ngay đi.
Dứt lời. Bà lão biến mất. Cậu quỳ xuống lạy tạ bà tiên rồi chạy như bay về nhà.
Mẹ cậu khỏi bệnh và nhờ số tiền của bà tiên giúp, mở một tiệm tạp hóa, không phải làm thuê gánh mướn nữa. Hai mẹ con sống lương thiện, hạnh phúc bên nhau.
5. Văn kể chuyện hai mẹ con và bà tiên (Chủ đề về lòng quả cảm)
Ở một làng chài ven biển, có một cậu bé đang chăm sóc mẹ bị ốm nặng. Đã đủ thứ thuốc thang mà mấy tháng ròng trôi qua, mẹ cậu vẫn chưa đỡ bệnh.
Có người mách cậu rằng trên hòn đảo xa kia có loại táo đỏ có thể cứu sống mẹ cậu. Không phân vân, cậu bé lên đường tìm loại táo đó. Cậu đi nhờ bằng thuyền lớn rồi cập bờ bằng thúng câu, vượt qua bao sóng to, gió dữ, đến hòn đảo chẳng có một bóng người, chỉ thấy mênh mông san hô ven bờ như ngăn người bước đến. Cậu cố sức đặt bàn chân lên lối đi hẹp, men đến chỗ san hô đo đỏ. Lối đi lởm chởm đá nhọn chọc thủng giày làm chân cậu rướm máu. Đây rồi! Cây táo đỏ đây. Cậu đưa tay toan ngắt lấy táo thì gốc táo tự dưng chĩa ra muôn nghìn gai nhọn đâm vào tay cậu đau điếng, rồi một bà tiên áo đỏ hiện ra. Cả cười:
- Người muốn lấy vị thuốc quý này phải tự cắt tay mình để máu chảy vào gốc mới được cho táo đỏ. Con có dám làm điều đó không?
Không chút ngần ngại, cậu bé rút con dao nhíp bên mình, ấn sâu vào lòng bàn tay. Máu chảy từ tay cậu tưới lên gốc táo. Lạ lùng sao. Gai của táo rụng đi và nhánh táo tự rơi vào tay cậu. Vết cắt tay cũng tự lành ngay. Bà tiên chỉ tay ra biển:
- Táo đỏ chỉ dành cho người con nào dũng cảm và hiếu thảo. Con đúng là một người con như vậy. Bây giờ con hãy trở về nhà nhanh lên!
Một chiếc, thuyền có cánh buồm đỏ thắm đã đậu sát chân bờ chờ cậu. Cậu bé lạy tạ bà tiên, thuyền đưa cậu thoáng chốc về đến nhà. Mẹ cậu ăn táo, bà hồi phục nhanh chóng. Cậu bé sung sướng sà vào lòng mẹ. Mẹ cậu ôm lấy cậu. Bây giờ không có gì có thể chia cắt hai mẹ con cậu nữa.
6. Văn kể chuyện hai mẹ con và bà tiên (Chủ đề bao quát cả tính hiếu thảo, kiên trì, quả cảm)
Ở cái làng chài cheo leo bên vách núi có một mái nhà tranh. Trong nhà người mẹ vót nan đan giỏ để đổi gạo nuôi con. Cậu con lên mười tuổi, học giỏi và chăm làm.
Một chiều dầm mưa, bà mẹ ốm nặng. Cậu chăm sóc mẹ đã lâu mà mẹ cậu vẫn nằm li bì không sao gượng dậy. Nghe người mách trên đỉnh núi cao có bà tiên có thuốc cứu người, cậu lên đường đến nhà bà tiên. Cậu băng qua rừng rậm, suối sâu, leo lên vách núi cheo leo, gót chân rướm máu,quần áo rách bươn thì đến được ngôi nhà của bà tiên. Bên trong ngôi nhà vắng lặng chẳng có ai. Cậu tần ngần chưa biết làm gì thì nghe một giọng nói khẽ vang lên:
- Hãy nhặt hạt dẻ và đậu xanh trong cái thúng để trên bàn riêng ra, khi nào con nhặt xong thì thuốc của mẹ con mới được ta làm xong. Nếu con nhặt chậm, ta e là mẹ con không qua khỏi đó!
Cậu bé đến bàn, bắt đầu nhặt hạt dẻ và hạt đậu. Canh cánh lo mẹ ở nhà đang chờ thuốc cứu, cậu bé nhặt đậu mỗi lúc một nhanh hơn. Khi hạt dẻ cuối cùng đã được đặt vào thúng, một bàn tay ấm áp đặt lên vai cậu, bà tiên thuốc đưa cho cậu một gói nhỏ và dịu dàng bảo:
- Con thật hiếu thảo, có lòng quả cảm và biết nhẫn nại. Đây là thuốc của mẹ con.
Cậu bé đưa hai tay nhận gói thuốc, lạy tạ bà tiên và trở về. Bà tiên thu ngắn đường về nhà. Loáng cái, cậu đã về tới nhà. Cậu hòa thuốc cho mẹ uống. Mẹ cậu khỏi ngay. Hai mẹ con lại sống hạnh phúc bên nhau.
7. Kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật Mẫu 5
Trong một ngôi nhà nhỏ chỉ có hai mẹ con sống với nhau. Hằng ngày, người mẹ phải làm lụng rất vất vả để nuôi con, người con hiếu thảo biết mẹ khổ nên vô cùng thương mẹ.
Vì làm việc vất vả nên không may người mẹ lâm bệnh nặng, người con đã chăm sóc mẹ hết lòng nhưng bệnh vẫn ngày một nặng thêm. Sợ quá, không biết phải làm sao, người con chỉ còn biết ôm mẹ mà khóc rồi ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, người con mơ thấy một bà tiên bay xuống đứng bên cạnh, ôm người con vào lòng và nói: “Bé con của bà, làm sao con khóc? Có phải con khóc vì sợ không thể cứu được mẹ đúng không? Con hãy nín đi, bà sẽ giúp con cứu mẹ. Nhưng có thể con sẽ phải hi sinh đến tính mạng của mình đấy vì đường đi lấy thuốc rất xa và nguy hiểm, liệu con có làm được không?..”
Người con vô cùng sung sướng và bừng tỉnh giấc, vội vàng làm theo lời bà tiên trong giấc mơ. Cô chạy vào rừng, qua rất nhiều ngọn núi, đến một thung lũng xa xôi, vượt lên ngọn núi cao. Trên đỉnh núi có một bông hoa cúc tỏa hương thơm ngào ngạt. Cô bé vội vàng chạy tới nói với hoa: “Hoa ơi, hoa đẹp quá, nếu tôi hái hoa thì chắc là hoa sẽ đau lắm! Nhưng hoa đừng trách tôi nhé vì mẹ tôi đang bị ốm nặng ở nhà, tôi phải mang hoa về để chữa cho mẹ tôi”. Rồi cô hái bông hoa và băng băng chạy về nhà tặng hoa cho mẹ. nhưng người mẹ vẫn không tỉnh lại. Chợt nhớ đến lời dặn của bà tiên: “Con phải tước nhỏ từng cánh hoa, càng tước được nhiều thì mẹ con càng sống lâu hơn”. Cô bé miệt mài ngồi tước thật nhỏ, thật nhỏ từng cánh hoa suốt hai ngày hai đêm. Và điều đó đã trở thành sự thật. Hai mẹ con vô cùng hạnh phúc, ôm lấy nhau khóc nức nở và sống vui vẻ bên nhau mãi mãi.
8. Kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật Mẫu 6
Một gia đình nọ có hai mẹ con. Bà mẹ khoảng 40 tuổi. Người con gái khoảng mười tuổi. Một lần, người mẹ ốm nặng. Cô con gái thương mẹ lắm, tận tụy chăm sóc mẹ ngày đêm nhưng bệnh của người mẹ vẫn không thuyên giảm.
Nghe có người nói muốn chữa khỏi bệnh cho mẹ phải đi tìm một bông hoa lạ mọc trong rừng sâu. Nơi ấy không có người qua lại vì có nhiều rắn rết. Tuy rất sợ rắn rết nhưng vì thương mẹ nên người con quyết chí lên đường. Cô đi vào rừng, đi mãi vẫn chưa đến nơi có bông hoa lạ. Chân tay cô đã bị gai rừng cào xước đến chảy máu. Cô vẫn không nản chí. Đến bên một dòng suối, nước chảy xiết, cô không thể lội qua được. Cô ngồi khóc. Bỗng một bà tiên xuất hiện. Bà hỏi cô với giọng nhân từ:
- Vì sao con khóc?
- Cô lẽ phép thưa:
- Dạ, thưa bà, mẹ con ốm nặng, phải có bông hoa rừng lạ mới chữa khỏi bệnh. Con đi hái hoa nhưng đến đây con không qua được dòng suối này.
Cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của cô bé, bà tiên đã tặng cô bé bông hoa lạ đó. Nhận bông hoa quý, cô bé cám ơn bà tiên rồi xin phép về ngay để kịp chữa bệnh cho mẹ.
Nhờ bông hoa lạ đó, người mẹ khỏi bệnh. Hai mẹ con sống vui vui vẻ, khỏe mạnh.
9. Văn Kể lại vắn tắt một câu chuyện có ba nhân vật Mẫu 7
Thuở xa xưa, có một gia đình chỉ có hai mẹ con. Người mẹ xấp xỉ tuổi sáu mươi, còn người con gái chỉ độ chín mười tuổi. Nhà họ rất nghèo nhưng họ sống phúc đức nên được bà con lối xóm thương yêu, quý mến.
Một ngày nọ, sau buổi đi làm đồng về, người mẹ nhuốm bệnh nằm liệt giường. Bà con lối xóm đến thăm nom giúp đỡ tiền bạc, thuốc thang, chạy chữa cho bà nhưng bệnh tình của bà không thuyên giảm mà mỗi ngày mỗi nặng thêm. Hằng ngày, cô bé túc trực bên giường bệnh không rời mẹ một bước. Nhiều lúc, cô phải nhịn ăn nhường phần cho mẹ. Tuy vất vả thiếu thốn đủ đường nhưng cô bé không bao giờ than vãn một điều gì. Rồi một hôm mệt quá, cô bé thiếp đi lúc nào không biết.
Trong giấc chiêm bao, cô bé nghe một tiếng nói thì thầm bên tai:
- Cháu muốn cứu mẹ thì hãy vượt qua chín ngọn đồi ở phía tây. Đến đó có một ngôi nhà bên vệ đường. Cháu cứ vào nhà gõ cửa sẽ có người giúp cháu chữa khỏi bệnh cho mẹ.
Cô bé tỉnh dậy, mong trời mau sáng để thực hiện lời dặn của thần linh trong giấc chiêm bao. Trời vừa hửng sáng, cô bé vội chạy sang nhà hàng xóm nhờ trông hộ mẹ cho mình rồi tạm biệt mẹ già ra đi. Sau bảy ngày trèo đèo lội suối, vượt qua bao nhiêu rừng rậm, thác nghềnh, cô bé đã đến được ngôi nhà bên vệ đường. Vừa mới gõ cửa thì một bà cụ tóc trắng như cước, đôi mắt hiền từ phúc hậu tay chống gậy trúc bước ra, nói:
- Ta đợi cháu ở đây mấy ngày rồi. Ta rất quý tấm lòng hiếu thảo của cháu. Đây là một lọ thuốc thần, cháu hãy cầm lấy mang về chữa bệnh cho mẹ. Cháu chỉ cần cho mẹ uống một viên thôi, mẹ cháu sẽ khỏi. Số thuốc còn lại tùy cháu sử dụng.
- Bà ơi! Cháu cảm ơn bà nhiều lắm!
- Thôi, cháu hãy mau trở về. Mẹ cháu và dân làng đang mong đấy.
Nói xong, bà cụ và cả ngôi nhà biến mất. Cô bé vội vã lên đường trở về nhà. Sau khi chữa khỏi bệnh cho mẹ, cô bé còn dùng số thuốc còn lại cứu sống không biết bao nhiêu người nữa. Từ đó, cuộc sống của hai mẹ con họ thật đầm ấm, hạnh phúc, họ sống trong tình thương yêu đùm bọc của dân làng.
------------------------------------------------------------------